Bên kia, Sùng Văn nhìn đám sinh viên ồn ào kia, sau đó đặy mắt sang người đàn ông bên người: “Thiếu chủ, Hạ tiểu thư dường như không cần chúng ta hỗ trợ, chính cô ấy cũng xử lý rất giỏi rất tuyệt.”
Lục Hàn Đình đi rồi quay lại, vì Hạ Tịch Quán mà về sân đấu bóng rỗ này.
Anh vẫn luôn ở đó, ở phía sau Hạ Tịch Quán, yên lặng chứng kiến hết thảy.
Cô chặn xe anh, nói với anh muốn video giám sát, còn trêu chọc anh một thân hỏa, rồi cô đi, nhưng anh dường như không khống chế được chính mình, lại quay lại.
Anh tưởng cô cần anh giúp, nhưng, cô không cần.
Anh nhìn cô từng bước một đánh sụp từng phòng tuyến trong lòng của đám địch thủ kia, xoay mình chỉa lại mũi dùi, cô làm rất tốt.
Lục Hàn Đình nhìn bóng hình nhỏ xinh lúc này bị vây trong đám người, trong tròng mắt thâm thúy cũng lóe lên kinh diễm, cô là một cô gái rất chói mắt.
Thông tuệ như băng tuyết, thong dong chừng mực, có kế có mưu, ấm áp lại tốt đẹp.
Đương nhiên, cô cũng rất quật cường, giùng giằng trong lòng anh không cho anh hôn, còn cắn đầu ngón tay anh, hiện tại ngón tay anh còn âm ï đau, kích thích nhiệt huyết anh sôi trào.
Cô gái như thế, khiến người ta muốn chiếm làm của riêng.
Lục Hàn Đình xoay người, chuẩn bị rời đi.
Chọt phía trước xuất hiện một bóng người, là Lệ Yên Nhiên.
Khuôn mặt xinh đẹp kia của Lệ Yên Nhiên hơi trắng bệch, so với ngày thường có vẻ ảm đạm hơn vài phần, cô ta bi thương uất ức nhìn Lục Hàn Đình: “Anh Hàn Đình, sao anh lại đưa video giám sát cho Hạ Tịch Quán, trong lúc đó rốt cuộc anh và cô ta xảy ra chuyện gì?”
Lục Hàn Đình nhàn nhạt liếc Lệ Yên Nhiên: “Tôi không đưa video cho cô ấy, lẽ nào cô chưa biết USB kia là giả?”
Cái gì?
Toàn bộ biểu cảm Lệ Yên Nhiên cũng thay đổi, đầu cô ta “ong”
một tiếng, trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.
USB kia là… là giả?
Trời ơil Lệ Yên Nhiên nhớ tới tất cả chuyện vừa xảy ra, bọn họ đều bị cái USB giả kia của Hạ Tịch Quán xoay vòng vòng, cô ta thật Sự ngu quá.
Lúc này Lục Hàn Đình cũng chẳng liếc cô ta thêm cái nào, mà dẫn Sùng Văn rời khỏi nơi này.
Hai tay xuôi ở bên người của Lệ Yên Nhiên siết chặt thành quyền, hôm nay cô ta thua từ đầu đến đuôi, cô ta lần đầu tiên cảnh giác lại, con ả kia Hạ Tịch Quán không bình thường.
Là cô ta đã khinh suất! Buổi tối, Lục Hàn Đình về Tây Uyễn, nhưng anh không thấy bóng dáng Hạ Tịch Quán đâu.
Anh biết toàn bộ Đại học A đi ăn mừng, cô cũng đi, nhưng bây giờ đã tám giờ tối rồi thế mà cô vẫn chưa về nhà.
Một đứa con gái về trễ như thế, đúng là không ra gì cải Lục Hàn Đình giơ tay lên tháo vài cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, lúc này mẹ Ngô đi tới: “Thiếu gia, buổi tối cậu muốn ăn gì không, tôi làm cho cậu.”
Lục Hàn Đình mắp môi mỏng: “Nấu cho tôi chút bánh sủi cảo.”
“Bánh sủi cảo? Thiếu gia, cậu là muốn ăn bánh sủi cảo lần trước Quán Quán tự tay gói sao, bánh sủi cảo kia đã ăn hết rồi, trong tủ lạnh còn chút bánh sủi cảo đông lạnh, thiếu gia có muốn ăn không?”
Bánh sủi cảo cô gói đã ăn hét rồi?
Án đường anh tuần của Lục Hàn Đình trực tiếp trầm xuống, cả người tràn ra vài phần không vui: “Vậy nấu bánh sủi cảo đông lạnh cũng được!”
“Vâng, thiếu gia.” Mẹ Ngô nhanh chóng vào phòng bếp.
Tâm trạng Lục Hàn Đình không tốt, không phải chỉ là bánh sủi cảo thôi sao, ai nói anh nhất định phải ăn mấy cái bánh do cô tự tay gói chứ, bánh sủi cảo khác cũng giống thế mà thôi.