Lục Hàn Đình nhìn Dr. Xuyên, giọng trầm thấp lộ ra vài phần bí bách, còn có mờ mịt: “Không biết vì sao, tôi thấy lòng mình trống rỗng, sống không tốt cũng không xấu, không nổi được hứng thú với cái gì, mở mắt ra thức dậy, trời lặn lại nhắm mắt. Cuộc sống mỗi ngày khô khan cứng nhắc như cái máy, hôm nay Lục Tử Tiễn hỏi tôi, hạnh phúc không, tôi không hạnh phúc chút nào, thậm chí ngay cả hạnh phúc là tư vị gì cũng không biết, tôi không biết mình muốn chút gì, chung quy lại là cảm giác… bản thân đã mất đi thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh mình.”
Dr. Xuyên nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông dưới ánh sáng mờ tối, anh ta trực giác người đàn ông này đã trải qua vét thương tâm lý rất lớn, nhưng anh hiện tại lại sống rất yên ổn.
“Lục tổng, lần trị liệu tiếp theo chúng ta thử thôi miên một chút, tôi đi vào thế giới của anh xem thử, có thể nhìn thay anh tìm được đáp án không, đến tột cùng anh đã mắt đi cái gì.”
Dr. Xuyên đi, Lục Hàn Đình về phòng ngủ mình, anh xối nước lạnh, sau đó lên giường ngủ.
Anh bây giờ làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, tối nào cũng ngủ được, thực ra anh cũng không biết bệnh mắt ngủ của anh là khi nào chữa khỏi, nói chung anh sẽ không bao giờ tái phát nữa, cũng sẽ không nổi giận, sẽ không mắt khống ché, tối ngủ cũng sẽ không gặp ác mộng, vừa đặt lưng là có thể ngủ tới sáng.
Hết thảy đều thay đổi tốt hơn, anh bây giờ đã khỏe hơn.
Lúc này “ting” một tiếng, điện thoại anh có tin nhắn, là Yên Nhiên gởi tới: “Anh Hàn Đình, mai anh lái xe đưa em đến trường nhé!”
Lục Hàn Đình nhớ tới đề nghị của Dr. Xuyên, không từ chối, tích chữ như vàng đáp lại một chữ “Được.”
Chữ “được” này cũng đủ để cho Yên Nhiên vui vẻ rồi: “Anh Hàn Đình, cảm ơn anh nha, em vui quá, ngủ sớm chút đây, mai không gặp không về ạ.”
Lục Hàn Đình đặt điện thoại trên tủ giường, sau đó bình tĩnh hai mắt nhắm nghiền.
Lúc này, ở Hạ gia Đề Đô.
Người cầm đầu Hạ gia – Hạ Bang đẩy cửa phòng ra, ông đùng đùng lửa giận, dồn khí đan điền mở miệng mắng: “Quán Quán, vừa rồi cái thằng cháu rùa(*) Tôn Tiến kia có phải gọi điện thoại cho con không, có muốn bố kêu người trùm bao bố bắt nó tới, đánh cho con một trận hả giận!”
€) thằng cháu rùa là một câu chửi, nặng hơn Vương bát — rùa rụt cổ, vì vương bát là chỉ con rùa, cháu con rùa — địa vị còn thấp hơn.
Hạ Tịch Quán đứng trên ban công được chạm trổ hoa văn, trên người là chiếc váy suông trắng, váy trắng càng tôn lên vẻ lả lướt uyễn chuyển của cô, mái tóc đen thanh thuần xõa xuống bờ vai, cô lộ ra nửa bên mặt tuyệt sắc.
Ba tháng không gặp, cả người cô như là thoát thai hoán cốt, chỉ đứng nơi đó cũng hệt như minh châu toả ra vẻ đẹp sáng chói, khí chất không nhiễm bụi trần, câu hồn đoạt phách.
Hạ Bang vừa sảng giọng hô, Hạ Tịch Quán nhanh chóng đặt ngón tay trắng noãn bên môi “suyt” một cái: “Bố Hạ à, bố nói nhỏ chút, bố dọa con chim của con rồi.”
Hạ Tịch Quán đang đút chim ăn, bên tay cô có một lồng chim, bên trong có ba chú chim nhỏ ú nu đầy lông.
“Quán Quán, giờ đã lúc nào rồi, sao con còn nuôi chim, con chim này con đã nuôi ba tháng, chưa từng rời khỏi nửa bước, đây không phải là loại chim vươn tay một cái là bắt được một lũ trên trời sao, nếu con thích bố sẽ bắt cho con một con chim rừng cho con chơi đã luôn!”
Dáng người Hạ Bang vô cùng cường tráng, mắt to mày rậm chính là một người đàn ông mạnh mẽ, tính cách thẳng thắn lại hào sảng. Truyện Hot
Hạ Tịch Quán nhanh chóng từ chối: “Bố Hạ, con cảm ơn bố, mặc dù là chim rừng cũng không bằng con chim nhỏ này của con đâu, hơn nữa lúc nãy Tôn Tiến chẳng làm gì được con cả, anh ta hiện tại chắc đang tức gần chết, con sẽ hòa bình từ hôn với anh ta. Bố Hạ à, con vừa tới Đế Đô, bố đừng gây ra động tĩnh quá lớn vì con, chúng ta khiêm tốn một chút vẫn hơn à.”