Khổng Chân Nhi sợ tới phát run, Hạ Tiểu Điệp vốn nỗi
tiếng điêu ngoa tùy hứng hay ghen tuông, bây giờ
nhìn đôi mắt Hạ Tiểu Điệp giống như muốn ăn tươi
nuốt sống cô ta vậy.
Tô Hi đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú không chút biến
hóa, phụ nữ muốn nhào vào người anh ta quá nhiều,
không phải ai anh ta cũng để ý.
“Tiểu Điệp, Hạ Tịch Quán đâu?” Tô Hi hỏi.
Sắc mặt Hạ Tiểu Điệp vô cùng khó coi, nhưng lúc
quay sang Tô Hi cô ta vẫn tỏ ra tươi cười nói: “Anh Tô
Hi, anh tìm Hạ Tịch Quán làm gì, cô ta ở trong nhà vệ
sinh.”
“Anh tìm cô ấy có chút chuyện.”
Nói xong Tô Hi đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai cô gái, men say trong
người Khổng Chân Nhi cũng đã tan hết, cô ta nhanh
chóng chạy tới giải thích: “Tiểu Điệp, cậu nghe mình
HỘI co
Hạ Tiểu Tiệp xông lên trước, hung hăng cho Khổng
Chân Nhi một cái bạt tai.
Khổng Chân Nhi bị đánh ngã xuống thảm, vô cùng
chật vật: “Tiểu Điệp, vừa nãy mình không cố ý đâu,
mình với Tô thiếu chưa hề xảy ra chuyện gì cả.”
Hạ Tiểu Điệp cười lạnh, túm tóc Khổng Chân Nhi giật
mạnh: “Đương nhiên là không xảy ra chuyện gì rồi,
bởi vì tôi đã quay về đúng lúc, Khổng Chân Nhi, thứ
đàn bà đê tiện nhà cô, dám ngắm ngầm câu dẫn vị
hôn phu của tôi ư, ngày thường tôi cho cô không đủ
thứ tốt à, cô chỉ là một con chó nhật được tôi nuôi mà
thôi.”
Nói xong Hạ Tiểu Điệp túm tóc Khổng Chân Nhi lôi ra
góc hành lang, lột quần áo trên người cô ta xuống:
“Không phải cô thích đi dụ dỗ đàn ông lắm sao, vậy
bây giờ tôi sẽ lột sạch cô ra, tới đây, mọi người mau
tới xem, thứ tiện nhân không biết xấu hổ này dám câu
dẫn vị hôn phu của tôi.”
Hạ Tiểu Điệp hét to như vậy, lập tức có rất nhiều
người vây tới xem.
Quán bar này là chỗ tiêu khiển của cánh đàn ông, vẻ
ngoài của Khổng Chân Nhi cũng khá xinh đẹp, là một
cô sinh viên trắng trẻo mịn màng.
Hạ Tiểu Điệp rất đanh đá, lột quần áo của cô ta xuống,
lộ ra không ít cảnh xuân, thấy vậy những người đàn
ông kia giơ tay chỉ trỏ bình luận lời lẽ dung tục.
Khổng Chân Nhi cảm thấy xấu hỗ vô cùng, trên người
vừa đau vừa nhục nhã, nước mắt cô ta lã chã rơi
xuống.
“Tiểu Điệp, cậu buông mình ra đi, đừng đánh nữa…”
Cô ta cố gắng che đi quần áo của mình, hèn mọn
khóc lóc xin tha.
Hạ Tiểu Điệp đánh mệt rồi, hung dữ đá chân thật
mạnh vào người Khổng Chân Nhi:
“Con tiện nhân này, sau này tốt nhất đừng có xuất
hiện trước mặt tao, nếu không tao sẽ đánh chết mày.”
Hạ Tiểu Điệp kiêu ngạo nghênh ngang rời đi.
Khổng Chân Nhi cuộn tròn trên mặt đất, nỗ lực che đi
cơ thể của mình, lúc này có một tên đàn ông bắt đầu
sờ soạng trên người cô ta, cười dâm tà nói: “Lớn lên
xinh đẹp như này, tiểu yêu tinh, bao nhiêu tiền một
đêm vậy, chơi với đại gia đi.”
Khổng Chân Nhi sợ tới mức khóc lóc thảm thiết, liều
mạng muốn trốn khỏi những cánh tay đang duỗi về
phía mình: “Cút ngay, đừng chạm vào tôi.”
Lúc này, bỗng nhiên có một chiếc áo khoác phủ lên vai
cô, che đi những chỗ bị thiếu vải.
Khổỏng Chân Nhi ngắng đầu lên nhìn, là Hạ Chấn
Quốc.
Hạ Chấn Quốc cúi xuống nhìn Khổng Chân Nhi: “Con
không phải bạn thân của Tiểu Điệp à, sao lại tới nông
nỗi như này?”
Đám đàn ông đang vây quanh nhanh chóng nhận ra
Hạ Chấn Quốc, khách sáo chào hỏi: “Thì ra là Hạ
tổng, Hạ tổng, đã lâu không gặp.”
Hạ Chấn Quốc năm nay hơn bốn mươi tuổi, lúc còn
trẻ cũng là một mỹ nam, bằng không sao lọt vào mắt
Lý Ngọc Lan, bây giờ ông ta cũng là một người đàn
ông trung niên nho nhã phong độ, tuy rằng không phải
tứ đại hào môn ở Hải Thành, nhưng cũng là phú
thương.
Hạ Chắn Quốc nói: “Các vị, tôi có quen biết với cô gái
này, mọi người xem náo nhiệt xong thì cũng giải tán
thôi.”
“Hạ tổng cũng đã mở miệng rồi, vậy thì chúng tôi xin
phép cáo từ.”
Sau đó mọi người xung quanh cũng tản ra.