không thể nhớ nổi mình sao lại lên giường ngủ. Những tưởng đêm qua cô sẽ khó ngủ và gặp ác mộng, nhưng đêm qua cô lại ngoài dự liệu ngủ rất ngoan, hốc mắt sưng đỏ cũng biến mắt. “Ông nội, bây giờ cháu đến Hạ gia, ông yên tâm, cháu sẽ để họ trả cái giá đắt cho lời nói và việc làm của mình!”
Hạ Tịch Quán bắt taxi đến Hạ gia, hôm nay là sinh nhật của Hạ Chấn Quốc, nhưng cả Hạ gia đều ảm đạm, không có ai đến dự sinh nhật cả. Lý Ngọc Lan từ bệnh viện trở về, vẫn đang ngồi trong phòng dưỡng sức, bà ta thấy Hạ Tịch Quán thì rất kích động: “Hạ Tịch Quán, cô tới đây làm gì, mau ra ngoài, ở đây không chào đón cô!”
Lý Ngọc Lan không muốn để Hạ Tịch Quán cười nhạo mình. Hạ Tương Tư dựa vào cửa liếc Lý Ngọc Lan: “Chẳng lẽ Hạ gia đã đổi chủ rồi sao? Hôm nay là sinh nhật bố tôi, tôi tới đây để dự sinh nhật bố tôi, một người ngoài như bà dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi?”
“GộI”
Lý Ngọc Lan đang tức giận thì bị Hạ Nghiên Nghiên ngăn lại: “Hôm nay là sinh nhật của bó, chúng ta đều là một nhà, đừng cãi nhau nữa, Quán Quán, cô ở lại ăn tối rồi hãng đi.”
Hạ Tịch Quán nhìn Hạ Nghiên Nghiên, Hạ Nghiên Nghiên đã khôi phục lại vẻ trà xanh tinh tế dịu dàng như bình thường, sau bao nhiêu chuyện cô ta vẫn có thể im hơi lặng tiếng như thế, Hạ Tịch Quán ngửi được một mùi bắt thường, Hạ Nghiên Nghiên này hẳn là lại có dự định gì đó, cô ta chắc là sử dụng vốn liếndg cuối cùng của mình để đánh cược. “Được thôi, vậy tôi sẽ ở lại ăn tối.”
Hạ Tịch Quán xoay người rời đỉ. Trong phòng, Lý Ngọc Lan ôm Hạ Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, con giữ Hạ Tịch Quán lại làm gì?”
Trong mắt Hạ Nghiên Nghiên lộ ra vẻ tính toán, nhưng cô ta kín đáo đáp: “Mẹ, trong lòng con có kế hoạch riêng, mẹ đừng đề ý đến.”
Hạ Tịch Quán đứng bên cửa số kính sát đất nhấp một ngụm trà, lúc này cô cảm giác được có người đang lặng lẽ tiến lại phía sau mình, cô nhìn lên cửa kính trước mặt, liền thấy một vệ sĩ áo đen đang tiến đến, mang theo hơi thở nguy hiểm. Hạ Tịch Quán không cử động, chỉ là cô nhàn nhạt mà lạnh lùng cong lên đôi môi mọng. Đúng lúc này, tên vệ sĩ áo đen phía sau giơ tay bổ thẳng vào gáy cô. Khi cơn đau đột ngột ập đến, Hạ Tịch Quán nhắm mắt lại, hôn mê. Người vệ sĩ áo đen duỗi tay bắt lấy Hạ Tịch Quán, Hạ Nghiên Nghiên đi tới, ra lệnh: “Đưa cô ta lên phòng trên lầu đi.”
“Vâng, Đại tiểu thư.”
Vệ sĩ áo đen đưa Hạ Tịch Quán lên giường lớn trong phòng trên lầu, Hạ Nghiên Nghiên lấy điện thoại ra, chụp ảnh rồi gửi cho hai người. Làm xong tất cả, Hạ Nghiên Nghiên ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đợi người đến. Nửa giờ sau, cửa biệt thự được mở ra, một bóng người anh tuấn cao to vọt vào trong tầm mắt, Lục Tử Tiễn đến! Hạ Nghiên Nghiên cong môi: “Viện sĩ Lục, hoan nghênh anh, bọn họ đều nói anh là viện sĩ trẻ tuổi tao nhã nhất ngành y hiện nay, bao nhiêu quý cô ái mộ anh, nhưng anh liếc mắt đến các cô ta cũng ngại nhiều, không ngờ anh lại thích Hạ Tịch Quán, thành bề tôi trung thành của cô ta, chỉ cần có chuyện liên quan đến cô ta, anh cũng là người đầu tiên chạy đến.”
Đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Tử Tiễn nhàn nhạt nhìn Hạ Nghiên Nghiên: “Tịch Quán ở đâu?”
“Phòng trên lầu.”
Lục Tử Tiễn nhắc chân đi lên lầu.
“Viện sĩ Lục.”
Hạ Nghiên Nghiên từ phía sau gọi anh: “Hôm nay là cơ hội hoàn hảo, Hạ Tịch Quán đưa đến tận giường anh rồi đấy.”