Tắt WeChat, Hạ Tịch Quán bấm một cuộc gọi, rất nhanh đầu dây bên kia đã được kết nối, giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ như nước của Diệp Linh truyền đến: "Quán Quán, nghĩ gì mà gọi cho tớ vậy?"
"Linh Linh, kể cho cậu nghe một chuyện thú vị, Lý Ngọc Lan đang mang thai, Hạ Chân Quốc còn ở bên ngoài bao nuôi. Truyện Tiên Hiệp
Không Chân đấy." "Thú vị vậy luôn?" Tinh thần bà tám của Diệp Linh hừng hực dấy lên: "Quán Quán, cậu muốn làm gì, cùng Khổng Chân đó hợp tác, kẻ thù của kẻ thủ là bạn?"
Hạ Tịch Quán lắc đầu: "Khổng Chận đó không phải là người tốt lành gì, không đủ để trở thành đồng minh của chúng ta, bây giờ tiền đặt cược đang ở trong tay chúng ta, chúng ta có thể chủ động đánh úp khiến bọn họ không trở tay kịp, Lý Ngọc Lan dù làm rất nhiều việc ác, nhưng đua bé trong bụng bà ta dẫu sao cũng là một sinh mạng vô tội, mình không muốn ra tay, để cho bọn họ chó cắn chso đi, chúng mình ngồi xem kịch hay."
"Được Quán Quán, đều nghe cậu, cậu sớm nên đám Hạ gia này hốt ổ!"
Hạ gia, Lý Ngọc Lan lại nặng lời mắng mỏ người giúp việc một trận, rồi nhân lúc còn nóng, bà ta uống thuốc an thai.
Bỗng Hạ Nghiên Nghiên gọi đến.
Lý Ngọc Lan nhanh chóng nhấn nhận: “Alo, Nghiên Nghiên."
"Me, mẹ hãy uống thuốc an thai đúng giờ nhé, cải thai lần này rất quan trọng, bố vẫn luôn muốn có con trai, lúc trước con tìm rất nhiều phương thuốc cổ truyền có tác dụng sinh con trai cho mẹ uống, trong bụng mẹ 90% nhất định là con trai rồi, chỉ cần mẹ bình an sinh nó ra là được, Hạ Tịch Quán có đấu thế nào cũng không lay chuyển được mẹ."
Nghe được câu nói chắc chắn của Hạ Nghiên Nghiên, Lý Ngọc Lan đặt tay lên bụng, cười hạnh phúc: “Nghiên Nghiên, con yên tâm đi, mẹ uống thuốc an thai đúng giờ mà, nhất định sẽ sinh được con trai!"
"Mà mẹ ơi, bố có ở nhà không, bổ có ở với mẹ không?"
Nhắc đến chuyện này, Lý Ngọc Lan liền lạnh mặt, hệt nhự oán phụ, bây giờ bà bị Hạ Chấn Quốc đưa vào lãnh cung rồi, dù cho bà ta có lấy lòng thế nào, sử dụng hết tất thảy thủ doạn, mà Hạ Chấn Quốc vẫn không hứng thú với bà ta, người bây giờ ở riêng, buổi tối ông ta ngủ ở thư phòng, chưa bao giờ đặt chân vào phòng bà.
Hạ Chấn Quốc trước đây không như vậy, chỉ cần bà ta tận tâm phục vụ, Hạ Chấn Quốc vẫn rất vui vẻ.
"Nghiên Nghiên, bố con thật vô lương tâm, khoảng thời gian này ông ấy thường xuyên không về nhà. Tối qua ông ấy cũng không về, còn trưng cái mặt xám xịt với mẹ." Lý Ngọc Lan phàn nàn.
"Mẹ, bố giận dỗi cũng bình thường, bố còn chưa biết mẹ mang thai, đợi biết rồi nhất định sẽ rất vui, qua mấy ngày nữa là sinh nhật bố rồi, mẹ nhẫn nhịn thêm mấy ngày nữa đi, đến lúc đó cho bố một bất ngờ thật lớn."
Lý Ngọc Lan chỉ đành đồng ý, dẫu sao bây giờ bà ta cũng chẳng còn tiếng nói nữa,"Được."
"À mẹ ơi, không được để Hạ Tịch Quán biết ông nội bây giờ đang ở đâu, mấy lần trước Hạ Tịch Quán có nhìn qua ông nội, con nghi con ả châm cứu cho ông nổi, vì con thấy ngón tay ông nội có động một chút!"
Hạ lão gia có thể động được ngón tay một chút, đã dọa sợ Hạ Nghiên Nghiên và Lý Ngọc Lan, hai người đã thuyết phục Hạ Chấn Quốc cả đêm, dời Hạ lão gia sang nơi khác.
Lý Ngọc Lan nghiêm mặt đáp ứng, tất nhiên bà ta biết chuyện này rất quan trọng, Hạ Chấn Quốc tuy phong kiến và ích kỷ nhưng ông ta cũng thực sự rất hiếu thảo, nếu để ông ta biết bà ta và Nghiên Nghiên là thủ phạm đẩy lão gia xuống, đổ tội lên đầu Hạ Tịch Quán, hậu quả kia nhất định bà ta không gánh nổi.
Bí mật này phải được giữ kín!
Sau khi cúp điện thoại, Lý Ngọc Lan trở về phòng ngủ, bà ta đi tắm xong xuôi, chuẩn bị lên giường ngủ.
Bỗng "ting" một tiếng, có tin nhắn đến.
Bà ta mở tin nhắn, là từ số ẩn danh gửi đến một bức ảnh.
Lý Ngọc Lan nhấp vào xem, đó là ảnh Hạ Chấn Quốc đi cùng Khổng Chân đến trung tâm mua sắm, còn có ảnh Hạ Chấn Quốc đưa Khổng Chân đến khách sạn thuê phòng.