Người phụ nữ kia bước vào, bắt đầu dọn dẹp, thay những chiếc túi trong thùng rác. Hạ Tịch Quán nhìn đống giấy trắng nhàu nát trong thùng rác, khuôn mặt xinh xắn nhanh chóng ửng hồng, lập tức bước lên nói: “Chuyện này để xuống đi, để tôi tự làm.”
Người phụ nữ thu tay về: “Được, vậy tôi vào phòng tắm dọn.”
Cửa phòng tắm bị đầy ra, người phụ nữ bước vào bắt đầu thu dọn quần áo đã thay vào tối hôm qua, Hạ Tịch Quán ngắng đầu nhìn thì thấy người phụ nữ hạ eo, cổ áo rộng thùng thình lộ ra một tia xuân quang, rất nhiều quần áo vậy mà cô ta lại không lấy, còn vươn tay cầm….
quần lót mà Lục Hàn Đình thay! Hạ Tịch Quán bước nhanh về phía trước, vươn tay giật lấy quần lót: “Hôm nay cô không cần dọn dẹp nơi này, cô có thể rời đi trước.”
Người phụ nữ nhìn Hạ Tịch Quán, mặc dù có chút lưu luyến không muốn đi, nhưng vì ngại thân phận Lục phu nhân của Hạ Tịch Quán, nên vẫn rời đi. Rất nhanh Lục Hàn Đình đã quay lại, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen được may thủ công, ủi phẳng phiu không có nép nhăn, trông tao nhã cao quý.
Hôm nay tâm trạng anh nhìn bằng mắt thường cũng thấy được rất tốt, thần thái sáng láng, cả người anh tuấn nổi bật, hệt như khối nam châm thu hút ánh mắt người ta. Lúc anh đi vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn giường lớn, trên giường không có người, cô đã dậy, Lục Hàn Đình nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. “Lục phu nhân.”
Anh mở miệng gọi. Không ai đáp lại anh. Tuy nhiên, có tiếng nước chảy trong phòng tắm, có người trong đó. Lục Hàn Đình Đình bước vào, nhìn thấy bóng dáng mảnh mai, Hạ Tịch Quán đang đứng bên cạnh bồn rửa mặt giặt quần áo. Cô không biết mình đang giặt cái gì, hai bàn tay nhỏ bé cứ chà chà tẩy tẩy, làm nổi lên một chùm bong bóng. Lục Hàn Đình đến sau lưng cô, một tay đút túi quần từ phía sau nhẹ nhàng đẩy cô: “Lục phu nhân, sao em lại không để ý tới người ta vậy.”
“Hừ!”
Hạ Tịch Quán hơi nhúc nhích, ý tứ là đừng chạm vào eml Lục Hàn Đình cảm thấy kỳ quái, nhếch môi mỏng, thấp giọng nói: “Lục phu nhân, em quá đáng đấy nhé, đêm qua còn vùi vào ngực anh, bây giờ xuống giường liền không quen, anh chắc là không đắc tội gì em chứ, sao em lại giống như đang giận anh vậy?”
Hạ Tịch Quán căn đôi môi đỏ mọng: “Em làm sao dám chọc giận Lục tổng chứ? Lục tổng là ai kia chứ, là giám đốc tập đoàn Lục thị, phong độ cũng khác xa người thường, ngay cả dì dọn dẹp cũng bị anh hút hồn!”
Giọng điệu kỳ quái của cô đầy dấm chua, cái bình dấm chua này lại đỗ ra nữa rồi. Lục Hàn Đình không rõ đầu cua tai nheo: “Lục phu nhân, em nói dì dọn vệ sinh nào?”
“Cái dì sạch sẽ trắng trẻo xinh đẹp kia ấy, bộ ngực có thể sánh với Hoắc Tuyền luôn đấy, Lục tiên sinh, chẳng lẽ anh không biết sao? Người ta chính là nhớ thương anh đấy, còn tự tay lấy quần lót của anh!”
Lục Hàn Đình thực sự không biết cô đang nói đến dì dọn dẹp nào, quả thật có người tới dọn phòng nghỉ của anh, nhưng tất cả đều do trợ lý cuộc sống sắp xếp. Lục Hàn Đình đưa tay ôm eo thon của cô: “Vậy em thật sự để cô ta lấy quần lót của anh?”
“Không, may là em nhanh tay lẹ mắt giành lại rồi.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán giơ quần lót anh lên: “Không thấy em đang giặt đây à?”
Lục Hàn Đình không để ý vừa rồi cô đang giặt đồ lót cho anh, cũng không ngờ là cô lại ở đây giặt đồ lót cho anh. “Lục phu nhân, tối qua thì đi siêu thị mua pín bò làm canh cho anh, hôm nay còn giành quần lót của anh với dì dọn dẹp, em sao lại không biết ngại thế này?”