*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tay Hạ Nghiên Nghiên cứng đờ trong không khí, ừm…
có chút xấu hồ.
Chuyện này là thế nào?
“Tách tách…”
Có rất nhiều camera ở phía sau, và quan trọng hơn là đang phát trực tiếp. Các phóng viên đưa micrô và lần
lượt nói:
“Lão phu nhân, đây là Hạ Nghiên Nghiên – cô gái thiên
tài y học, là người đã cứu bà đấy.”
“Lão phu nhân, không phải bà vẫn luôn tìm tiểu tiên
nữ sao, đây là tiêu tiên nữ mà bà muôn tìm này.
Chu Bình cũng nói: “Lão phu nhân, bà vừa mới tỉnh lại nên còn chưa tỉnh táo sao, Hạ Nghiên Nghiên chính là
người đã cứu bà, cũng chính là tiểu tiên nữ của bà.”
Nụ cười trên mặt Lệ lão phu nhân biến mắt, biểu tình
trong mắt đột nhiên trở nên sắc bén, bà ta nhìn Hạ Nghiên Nghiên từ trên xuống dưới: “Tôi không biết cô, cô cũng không phải tiểu tiên nữ mà tôi đang tìm, cô
không phải là người đã cứu tôi!”
Cái gì?
Tất cả mọi người hít một hơi lạnh nhìn nhau, vốn tưởng rằng cảnh tượng nhận ra nhau sẽ rất cảm động, không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này, lão phu nhân thẳng thừng nói Hạ Nghiên Nghiên
không phải cứu là người cứu bà!
Lời giải thích này cũng có lý, dù sao thì hào quang cô gái thiên tài của Hạ Nghiên Nghiên đã ăn sâu vào lòng người, mọi người đều gật đầu, đồng tình rằng lúc đó lão phu nhân không nhìn rõ diện mạo của Hạ Nghiên
Nghiên nên mới xảy ra hiểu lầm.
Lúc này, Lệ lão phu nhân khit mũi, cái “hừ” này dồn khí từ đan điền, khí tức nồng đậm, nhanh chóng làm
cho toàn bộ phòng bệnh nhanh chóng yên tĩnh lại.
Mọi người nhìn Lệ lão phu nhân, thấy Lệ lão phu nhân
lạnh lùng nhìn Hạ Nghiên Nghiên: “Tôi đại khái đoán
ra chuyện gì đang xảy ra rồi, cô giả mạo làm tiểu tiên nữ của tôi, trở thành ân nhân cứu mạng của tôi, một bà cụ tôi đây đã trải qua bao thăng trầm, tâm cơ của bọn đàn bà còn phải chào thua tôi, ngay từ lúc cô vào của, rõ ràng xuất thân không phải là gia đình nỏi tiếng nhưng lại giả làm người nổi tiếng, vẻ ngoài thanh tú ngọt ngào không thể che giấu được hư vinh cùng tham lam trong mắt. Bây giờ quỷ kế bị chọc thủng còn muốn vứt lên đầu tôi cái mũ đầu óc thần trí không rõ, thủ đoạn vừa vụng về vừa ác độc, tôi thật sự lần đầu
gặp được nhân vật bất lưu như vậy.”
“Tiểu tiên nữ cứu tôi lúc đó có một đôi mắt trong veo như có nước chảy ra, trong sáng động lòng người, con bé không quản ngại nguy hiểm, lấy Kim Vàng ra cứu tôi, lại còn thông minh hơn người, khích lệ tôi cố gắng vượt đau, làm giảm bớt đi cơn đau của tôi. Tôi còn chưa bao giờ gặp qua một người tuyệt vời như con bé, cô lấy cái gì mà so với con bé, cô dám giả mạo con bé, đến tột cùng là ai cho cô lá gan đó, tôi thấy cô không phải nhảy cẵng lên như một thằng hề ở đây đâu. Mau cuốn gói nhanh chóng rời khỏi đây đi,