“Hàn Vương, kỳ thực tôi cũng là vô tội, đây đêu là chủ ý em gái tôi, tôi chỉ là một( phút bốc đồng, các anh mau bắt em gái tôi đi! Mau thả tôi ra nữa.”
Đường Vượng đã nói ra tất cả mọi chuyện, Nhâm Đống bố mẹ Nhâm khiếp sợ không gì sánh nồi nhìn Đường Phương, bọn họ không ngờ một cô gái bê ngoài yêu ớt như thê lại bày ra âm mưu kinh thiên động địa, xoay vần bọn họ trong tay.
“Đường Phương, bọn họ nói đều là thật sao?” Nhâm Đồng sắc mặt âm trầm nhìn Đường Phương.
Đường Phương lắc đầu: “Không phải, không phải thật, hắn đang nói hưu nói vượn, em không làm gì, mọi người không. thê nghe tin lời nói một phía của hắn.”
“Đường Phương, tôt thôi, mày bây giờ muôn đá thăng anh là tao ra nhận hết tất cả đúng không, nào có dễ dàng như vậy, chúng ta mỗi một lần trò chuyện tao đêu ghi âm cả, hiện tại cho mày nghe thử.”
Đường Vượng nói xong liền mở ra một đoạn gỉ âm, bên trong nhanh chóng truyện đên giọng nói ác độc của Đường Phương: “Kế hoạch này không thể có bất kỳ sơ hở nào, em muốn cô ta nhanh chóng chết đi, như vậy ai cũng không thê ngăn cản em trở thành Nhâm phu nhân cả. Anh, đến lúc đó chúng ta liền lên như diều gặp gió rôi, tật cả tiền của tài sản của Nhâm gia đều có thể CUng phụng cho. chúng ta hưởng thụ.”
Sắc mặtĐường Phương “xoát” một cái trăng phau, ả làm sao cũng không ngờ tháng anh luôn luôn ngu xuân vậy mà dám tính kế mình.
Lâm Bát Nhiễm nhìn Đường Phương: “Đường Phương, hiện tại nhân chứng vật giữ đêu đủ, cô còn có cái gì muốn nói?”
Đường Phương tìm giúp đỡ nhìn về phía bỗ mẹ Nhâm, giỗng như nắm lấy cọng rơm cứu mạng kéo Ông tay áo bô mẹ Nhâm: “Bác trai bác gái, các bác phải mau cứu con..
Bô mẹ Nhâm liên đây. Đường Phương ra: “Nghiệt cô tự tạo, thì tự mình gánh đi, cô còn không thấy ngại mở miệng với chúng tôi!”
Chân Đường Phương mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch trên mặt đất.
“Đứa trẻ của con… Nhưng trong con tôi còn có máu mủ Nhâm gia hai bác, lẽ nào hai bác không muôn sao?” Đây là pháp bảo duy nhật mà Đường Phương có thê chộp vào trong tay, ả lúc này vươn tay xoa bụng mình.
Quả nhiên, bố mẹ Nhâm lộ ra biểu cảm không nỡ, đây là cốt nhục Nhâm gia bọn hhọ, là cháu trai bảo bồi của họ…
Lâm Bất Nhiễm đã ngờ tới bỗ mẹ Nhâm sẽ không bỏ được đứa bé này, cô nhàn nhạt thu hồi ánh mắt: ‘Chúng ta trở về phòng thôi!”
Cô xoay người vào phòng bệnh của mình.
Trong phòng bệnh.
Trương Hàn nhìn Lâm Bât Nhiễm: “Em đoán người nhà họ Nhâm sẽ làm như thế nào, bọn họ sẽ bao che Đường Phương sao, dù sao… hình như ở trong mặt bọn họ, mạng của em với cháu trai bọn họ so liên có vẻ không đáng nhắc tới.”
Lâm Bất Nhiễm chứng kiến ý chế giêu cùng cười nhạo trong mát Trương Hàn, cô liệc một cái, sau đó xoay người, không định để ý đến hắn.
Lúc này giường lún xuống, mùi đàn ông sạch sẽ ngào ngạt trên người Trương Hàn quanh quần kéo đến: “Đây chính là ánh mất lựa đàn ông của em đây, à, không cần tôi ra tay, hôn nhân của em đã bị một con tiêu tam cấp thấp đánh bại, Nhiễm Nhiễm, em thực sự cân phải đi khám mắt.”