“Thiếu gia!” Thủ hạ kinh hãi.
Trương Hàn mặt không chút thay đổi: “xoát xoát” hai cái hắn trực tiêp xé ảnh chụp Lâm Bất Nhiễm, cho dù em có chạy trốn tới chân trời góc biển, tôixiều sẽ bắt em trở vèÌ Chuyện Trương gia nhanh chóng được giải quyết, bỗ Trương Hàn hạ táng, Trương Hàn lên đường đến Tây Bộ Hoa Tây, rời khỏi nơi này, tất cả lời ong tiếng ve đều bị trần áp xuống, từ từ bị lãng quên.
Lục Họa vẫn chú ý chuyện này, mãi đến khi tất cả gió êm sóng lặng, Lâm Mặc cũng không trở lại trường học.
Từ sau khi chị Lâm biến mắt, cô cũng chưa từng gặp lại cậu.
Cũng chính là từ đêm đó, hai người không còn gặp mặt.
Nhưng, cuộc thi lập trình đó sắp bắt đâu rồi.
Vưu Linh nói: “Họa Họa, Lâm Mặc có phải nghỉ học rồi không, chị Lâm biến mật chắc là quá đả kích với cậu ây, cậu ây cũng không muốn đi học, nhưng cuộc thi lập trình thì phải làm sao bây giờ, cậu ấy chính là đại diện cho Nhất Trung chúng ta xuất chiên cơ mà.”
Lục Họa khẽ chau hàng mày thanh tú, cô cũng biết tính gấp gáp của cuộc thi lập trình, nhưng theo như tính tình của cậu, chắc là không muốn tham gia.
Mấy ngày nay cậu đang làm gì?
Cậu có khỏe không?
Lục Họa tâm loạn như ma, lo lắng cho cậu, thê nhưng bảo cô lấy điện thoại ra chủ động liên hệ cậu, cô thật sự không làm được.
Tan học, Lục Họa đi ra khỏi sân trường, lúc này một người đâm đầu ởi tới, là bạn của Lâm Mặc, Ngô Trạch Vũ.
“Lục hoa khôi.” Ngô Trạch Vũ gọi cô lại.
Lục Họa dừng bước lại: “Chào cậu.”
“Lục hoa khôi, A Mặc đã rất nhiều ngày không đi học, cô không lo lắng cho cậu ây sao?”
“Cậu ấy… đã sắp là một người trưởng thành rồi, nên biệt mình đang làm những gì, tôi lo lắng cũng vô ích.” Lục Họa khâu thị tâm phi nói.
“Nhưng chị Lâm biến mắt, không biết hiện tại đang ở nơi nào, có mạnh khỏe hay không, A Mặc từ nhỏ đã sống nương tựa với chị, chị ấy là thân nhân duy nhất của cậu ấy trên đòi này, hiện tại chị ây bỏ cậu đi, cậu ấy chắc đang đau khô lắm.”
Trái tim Lục Họa tê rần, như là bị ong mật chích vào, đúng vậy, cậu hẳn đang đau khỏ.
“Lục hoa khôi, chị đã đi rôi, A Mặc không ở nhà, mây ngày này A Mặc vận luôn ở trong quán bar uông rượu, uống đến váng đầu váng óc, tôi sợ, tiệp tục như vậy nữa thân thể cậu ấy sẽ không chịu được.”
“Cái gì, cậu ấy vẫn luôn ở trong quán bar uông rượu?” Lục Họa lên tiêng.
“Đúng vậy, Lục hoa khôi, cô mau đi nhìn Á Mặc đi! A Mặc không thê chán chường như vậy nữa, cô nhát định có thê thức tỉnh A Mặc lại.: Lục Họa nghe rõ, Ngô Trạch Vũ tìm cô chính là vì đề chò cô đi tìm Lâm Mặc, cậu lại đi uỗng rượu rồi.
Nhớ tới cậu uỗông rượu, Lục Họa liên không còn cách nào tha thứ chuyện đêm hôm đó cậu say khướt làm ra với mình.
“Tôi không đi.” Lục Họa xoay người rời đi.