Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Lâm Mặc năm dưới đất chậm rãi mở mắt ra, cậu căn bản không say.
cũng không ngủ, ban nãy là cậu giả VỜ. .
Nếu như không phải giả vờ, cậu không biết nên kết thúc như thế nào, về sau làm sao đối mặt với Lục Họa rồi?
Tâm tư cô rất đơn thuần, vẫn dễ bị lừa như vậy!
Cậu đâu phải Say, cậu chỉ là mượn rượu làm một vài chuyện cậu vẫn rất muốn làm nhưng không dám làm.
Lâm Mặc giơ tay lên, che viền mắt đỏ thắm của mình.
Lâm Mặc về nhà, cậu nhanh chóng vào phòng tăm tăm nước lạnh.
Dòng nước lạnh băng: xối xuống bắp thịt cũng không thê giảm bớt xao động trong cơ thể cậu, cậu đầy đầu đêu là một màn ở đậu hẻm hôn cô kia, thời gian rất ngắn, chỉ vài giây, lòng bàn tay đầy mô hôi của cậu dán lên môi của cô, trong đôi mắt sáng trong hoảng sợ đang phóng đại ây hôn lên môi cô.
Miệng của cô rất ngọt.
Phía trên có mùi kẹo dâu, cũng có vị bánh kem.
Cậu từng ăn đồ cô ăn còn dư lại, cậu từng tưởng đồ cô ăn đã là rất ngọt rôi, hiện tại cậu mới phát hiện môi cô mới là ngọt nhát.
Lâm Mặc hơi khom lưng, một tay chống tường, một tay kia chán chường đi xuống với tới..
Sau một tiếng, Lâm Mặc mới đi ra khỏi phòng tắm, trong tròng r mắt thiếu niên nhuộm một lớp huyết sắc, đều là chán chường sau khi phóng thích dục vọng.
Cậu để trần nằm trên giường, đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu giày vò mình như vậy, còn trẻ mới nếm thử tình dục, cậu cảm thấy sớm muộn có một ngày cô gái tên Lục Họa kia sẽ dằn vặt phá hủy cậu.
Lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại của cậu.
Lâm Mặc câm điện thoại lên, nhìn cái tên nhún nhảy trên màn hình, mặt cậu không biến sắc đề điện thoại xuÔng, không nhận.
Tiếng chuông điện thoại di động reo một lần lại một lần, Lâm Mặc lạnh lùng xoay người, hai mắt nhắm nghiên.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Lậm Mặc mở mắt ra trong phòng đã xuất hiện một người áo đen, người áo đen cung kính mở miệng nói: “Thiếu chủ.”
Lậm Mặc không có biểu cảm gì, tính cảnh giác của cậu vẫn rất cao dù là đang ngủ, thế nhưng tối hôm qua quá mệt mỏi, cậu ngủ rất say, đây không phải là dấu hiệu tốt gì.
Vén chăn lên xuống giường, Lâm Mặc đi vào trong phòng tăm rửa mặt, cậu không quay đâu, chỉ là mỏng lạnh khẽ động bờ môi: “Ai cho anh tới?”
Người áo đen nói: “Thiêu chủ, tôi hôm qua chủ tử gọi điện thoại cho ngài, ngài không nhận nên chủ tử rất lo lắng ngài nên để tôi tới. Thiếu chủ xin yên tâm, tôi tới vô hình đi vô tung, không ai biết cả, cũng không có ai sẽ biệt thân phận thật của thiêu chủ.”
Lâm Mặc bắt đầu đánh răng.
“Thiếu chủ, cô gái Lâm gia đó tiến hành rất thuận lợi, ước đoán lúc này cha con Trương gia bởi vì cái mỹ nhân kế mà đã xích mích, dựa theo phân phó của ngài, chúng tôi chỉ là đang âm thâm trợ giúp, ngày hôm nay cô gái Lâm gia đó có thê. rời đi, có được lấy cuộc sống mới rồi.’ Lâm Mặc ung dung đánh răng xong, sau đó dùng nước lạnh rửa mặt, cậu nhìn chính mình trong gương, gật đầu: “Để cho chị Lâm di thôi, về sau chị ấy đi đâu cũng không cân phải đi theo, chuyện cũ trước kìa cứ coi như một giâc mơ đi.”