Lâm Mặc mặc chiếc áo sơ mi trắng kiểu học viện, tóc mái vụn vặt che khuất đôi mắt Đan Phượng, âm u, khuôn mặt tuần tú có vết trầy nhỏ, lại không tí tỉ ảnh hưởng mị lực của cậu, ngược lại tăng thêm vài phần dã tính cho cậu.
Lâm Mặc nhắc đôi chân dài đi tới, ánh mắt như chim ưng quét đến cái tay Cát Thành còn túm ở trên cỗ tay Lục Họa, sau đó khẽ nhếch môi mỏng: “Buông cô ây ra.”
Cậu lặp lại.
“Lâm… Lâm Mặc, sao cậu tới…” Cát Thành hơi lắp bắp.
Lâm Mặc nhìn thoáng qua Cát Thành, mới vừa đánh nhau, lệ khí trên người còn chưa tán đi: “Tao không thích nói lần thứ ba, nêu như mày không buông tay, vậy kết cục của mày sẽ giông những người mày thuê, năm trong bệnh viện.”
Cậu… đã biết rồi?
Cát Thành vô thức buông lỏng tay.
Lúc này Lâm Mặc vươn bàn tay rõ ràng khớp xương cầm bàn tay nhỏ bé Lục Họa, nhẹ nhàng kéo, thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Lục Họa trực tiếp ngã vào trong ngực cậu.
Lục Họa đứng thẳng người, lúc này cũng cảm giác cánh tay Lâm Mặc đang vòng qua eo cô, khẽ ôm cô.
Trước đây Lục Họa từng đọc một quyền tạp chí, người đàn ông ôm eo người phụ nữ, đây là sự chiêm hữu và tuyên thệ một cách trần trụi.
Cậu đang tuyên thệ cô là của cậu.
Lâm Mặc ôm Lục Họa rời đi, trước khi rời đi cậu còn đụng phải Gát Thành một cái, thấp giọng nói: “Mày cần thận một chút cho tao.”
Cát Thành muốn nỗ tung tại chỗ, Lâm Mặc này thực sự quá kiêu ngạo.
Thế nhưng trong lòng Cát Thành lại có chút sợ hãi, hắn luôn cảm thầy Lâm Mặc không đơn giản như mặt ngoài, một thăng nhóc nghèo túng, dù cho ở bốn năm trước trong lúc ác chiến với Trương gia quyên thế ngập trời kia cũng có thê toàn thân trở lui, dưới thiên la địa võng lùng bắt của Trương Hàn có thể giâu chị đi, một bước kê một bước lây được trái tim của Công Chúa Lục Họa, nghĩ tỉ mỉ liên làm người ta sợ run lên.
Trên người Lâm Mặc dường như ẩn dấu rất nhiều bí mật.
“Lâm Mặc, cho dù mày cps đến rôi thì như thế nào, mày đã bỏ lỡ kì thi số học, cuộc tranh tài này tao đã thắng, mày thua rồi!” Cát Thành hét lớn.
Thế nhưng Lâm Mặc phía trước căn bản không dừng bước chân, cậu mang theo Lục Họa rời đi.
Lục Họa nhìn vết thương trên mặt Lâm Mặc: “Lâm Mặc, sao cậu bị thương, tôi xem một chút.”
Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve vệt thương Lâm Mặc: “Có phải tên Cát Thành kia sai người ta làm đúng không? Anh ta sợ cậu thăng anh ta, cho nên phái người đánh cậu có phải không? Thực sự quá ghê tởm, tôi ngay bây giờ sẽ đi tìm anh tai”
“Lục Họa.” Lâm Mặc kéo lại bàn tay nhỏ bé của cô.
Tay cô vừa nhỏ vừa mêm, mêm như không xương, Lâm Mặc bọc bàn tay cô vào lòng bàn tay của mình trong, nhẹ nhàng bóp một cái: “Đây là chuyện của đàn ông, tôi không cần cậu bảo vệ tôi, nêu không, tôi cảm giác mình như được cậu bao nuôi. “
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Họa đột nhiên đỏ lên, cô nhanh chóng rút tay mình về: “Cái gì mà bao nuôi, cậu Ị”
đừng nói lung tung!
Lâm Mặc câu môi: “Đi thôi, vòng thi thứ hai sắp bắt đầu rồi.”