Lâm Mặc nhìn thân ảnh các cô biến mắt ở tầm mắt mình, chỉ có cậu mới biết lúc này cậu dùng rồi sức lực lớn đến đâu đề khắc chề mình, khắc chế mình đề cô đi.
Cậu càng ngày càng muốn cầm cố cô bên người mình, dù cho cái giá đất là cả thê giới bị hủy diệt.
Không biết đứng bao lâu, Lâm Mặc rời bệnh viện, đi một chỗ, cậu muôn tìm chiếc vòng tay kia của Lục Họa vô.
Quyền sách thiết kế kia cô nói không bế nhiêu tiền, cậu cũng không nghĩ nhiều, cậu còn đưa cô 100 tệ, bây giờ nghĩ lại mình đúng là ngây thơ biết bao.
Lâm Mặc ra bệnh viện, lên một chiêc xe taxi, lúc này một chiêc xe đen sang trọng lặng lặng dừng sát ven đường, trong xe có một đôi mắt đã đục rơi vào trên người cậu, là Trương lão gia tử.
Lão gia tử nhìn một chút Lâm Mặc, hỏi người bên cạnh: “Là nó sao?”
Trương Hàn ngồi cạnh lão gia tử, trong miệng ngậm một điều thuốc lá, hăn nhíu mày hút một hơi, không nhịn được nói: “Có chuyện nói nhanh đi, tôi còn có việc.”
Lão gia tử rât bât mãn thái độ của hắn: “Có việc, có việc gì hả, lại đi tìm con Lâm Bất Nhiễm kia, sau đó còn đề em trai người ta đâm?”
Người bố này gọi điện thoại tới rồi.
Mộng tưởng cả đời này của Lâm Phú giỗng như là tên gã, một đêm chọt giàu, thế nhưng rât đáng tiếc, gã cùng chữ “phú” vô duyên, bồn năm trước gã bán Lâm Bát Nhiễm vào 1949, hủy cả cuộc đời Lâm Bát Nhiệm, còn để cho cô dây phải tới tên ác ma Trương Hàn kia, sau khi Lâm Mặc trở vê, cậu đã chặt đứt hai ngón tay Lâm Phú, Lâm Phú thề rảng mình Vĩnh viên không cờ bạc nữa, sau đó gã lại chạy trốn, cũng không trở lại nữa.
Lâm Phú không dám trở về, bởi vì gã biết con trai Lâm Mặc không tha cho hắn, hiện tại gã cũng không dám gọi điện thoại cho Lâm Mặc, mà là gọi tới Lâm Bát Nhiễm.
Lâm Bất Nhiễm biết người bố này của mình nhật định là trốn Đông trồn Tây không sông được nữa rội, lại muôn trở vê gieo tai họa lên đầu hai đứa con mình.
Lâm Bát Nhiễm ấn phím nhận nghe điện thoại: “Alo.”
“Alo, là Nhiễm Nhiễm sao, ba đây, con bây giờ ở đâu, ba muôn gặp con.” Lâm Phú đè thấp giọng, mang theo có ý lấy lòng.
Trong mắt Lâm Bắt Nhiễm lạnh lùng, cô không từ chối, mà gật đầu: “Được, ông ở nhà chờ tôi, tối tôi về tìm ông, hiện tại không tiện, A Mặc ở chỗ này.”
Vừa nghe đến tên “Lâm Mặc”, Lâm Phú liên sợ hãi: “Được Nhiễm Nhiễm, con ngàn vạn lần đừng nói cho A Mặc ba đã trở về, nó sẽ giết ba, bạ ở nhà chờ con, không vội, con cứ sắp xếp thỏa đáng rồi trở về nhé.”
Lâm Phú dặn dò đôi câu, sau đó cúp điện thoại.
Lâm Bát Nhiễm để điện thoại di dộng xuống, sau khi cô gặp chuyện không may sẽ không gặp qua người bố Lâm Phủ này, kỳ thực cô rât muôn hỏi một câu gã đến tột cùng có trái tìm hay không, sao gã có thê làm như vậy với cô?
Cả ngày hôm đó Lâm Bất Nhiễm cũng không nhắc đến chuyện Lâm Phú trở về, cô biểu hiện rất bình tĩnh, không để cho Lâm Mặc khả nghi, buổi tối cô mượn cớ đi ngủ len lén chạy ra khỏi bệnh viện, đi tìm Lâm Phú rôi.
Vẫn là khu dân nghèo âm u âm ướt kia, Lâm Bất Nhiễm tự tay, đây ra cửa phòng, Lâm Phú ở bên trong chờ đã lâu.
Lâm Phú mấy năm này lăn lộn không tốt lắm, nhìn rất lôi thôi, gã dường như rất lâu chưa ăn cơm, không biết đào đâu ra gói mỳ, đang ăn như hồ đói.
“Nhiễm Nhiễm, con đã trở về?” Lâm Phú nhanh chóng nuốt xuống mì trong miệng, ân cân chạy tới.