Hôm nay Bò Cạp mang Hà Băng tới bên xe sang, nói với người trước mặt: “Đại Sơn, lái xe, đêm nay tôi dẫn mọi người tới hang tiền* Mexico trong lòng đất chơi một chút.”
*Hang tiền: từ lóng, ý chỉ nơi tiêu xài tiền tiêu xài hoang phí để giải trí, thường có sòng bài, game…
Hà Băng ngắng đầu, nhìn về phía người đàn ông phía trước, người này không ai xa lạ, chính là Diệp Minh.
Diệp Minh đã thành tài xế riêng của Bò Cạp.
Diệp Minh cũng nhìn thấy Hà Băng, ngày hôm nay Hà Băng mặc chiếc váy ngăn màu đen, thiệt kê bó sát càng phác họa rõ nên đường cong đưa thon nhỏ của cô, vạt váy đặt trên đầu gối, lộ ra đôi chân vừa mịn vừa trắng, trên chân mang một đôi giày cao gót thủy tỉnh… . truyện kiếm hiệp hay
Khuôn mặt nhỏ Hà Băng đã nảy nở rồi, thanh lệ động nhân, khí chất lại tiêm linh thoát tục, chính là băng mỹ nhân đi ra từ trong bức họa.
Khuôn mặt tuần tú của Diệp Minh dưới mũ lưỡi trai đột nhiên lạnh lẽo, cô dĩ nhiên thực sự qua lại với Bò Cạp.
Bò Cạp là một phần tử nguy hiểm, cô bất cứ lúc nào đều sẽ gặp nguy hiểm.
Anh vươn tay, siết cổ tay mảnh khảnh của cô.
Xe sang lái đến hành cung trong lòng đất, Diệp Minh làm tài xế ngồi ở ghế lái Xe.
Chỗ ngồi phía sau, Bò Cạp và Hà Băng ngồi chung một chỗ, Bò Cạp rất vui vẻ, ga hào sảng nói: “Đại Sơn, đêm nay tới hành cung, gái ở đó tùy chú mày chọn, chú mày có thể chọn hai cô, đương nhiên nếu như chú mày đủ ưu tú, cũng có thể chọn hơn hai, chỉ cần ngày hôm sau chân chú mày đừng mềm là được.”
Hà Băng ngước mắt nhìn về phía Diệp Minh, anh đội mũ lưỡi trai, ngũ quan thấy không rõ, chỉ mơ hồ thấy được đường nét lập thể nguội lạnh và bộ râu kia.
Lúc này Diệp Minh ngước mát, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn lại, ánh mắt anh sâu kín đụng phải Hà Băng, chỉ một giây rồi dời đi ngay, anh khẽ nói: “Cảm ơn ông chủ.”
“Không cần cảm ơn, hôm nay anh đây rất vui, rốt cuộc đã ôm được mỹ nhân về.” Bò Cạp vươn tay muốn ôm Hà Băng.
Hà Băng thanh lạnh nhìn Bò Cạp.
Bò Cạp nhanh chóng giơ tay lên: “Được, Băng Băng, anh không động vào em.”
Băng mỹ nhân này mới vừa bằng lòng hẹn hò thử với gã, gã rất cưng.
Băng mỹ nhân không cho gã đụng, gã sẽ không đụng.
Kỳ thực Bò Cạp đặc biệt thích gái còn trinh, Hà Băng không cho gã đụng, trúng ý gã lắm.
Bò Cạp đặc biệt hưởng thụ niềm vui chinh phục phụ nữ, phụ nữ càng không nguyện ý, gã càng phấn khởi, đợi khi phụ nữ đã phục tòng, leo lên giường gã, gã ngủ ngủ liền chán ngán.
Cho nên gã hiện tại đang mê dạng mỹ nhân băng lạnh.
Hà Băng nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, cô châm chọc câu đôi môi đỏ mọng: “Đã đêm khuya rồi anh còn mang theo tài xê của anh ra ngoài chơi gái, như vậy không tốt mà nhỉ?”
Bò Cạp cười ha ha: “Băng Băng, không phải anh mang theo tài xế anh đi ra ngoài chơi gái, mà là chú ấy muốn chơi gái, Đại Sơn, chú nói xem có phải không?”
Diệp Minh như có như không câu môi: “Đúng.”
Vừa dút lời, bên tai vang lên một cười nhạt: “Hạ lưu! Cần thận mắc bệnh!”
Cô mắng anh.
Diệp Minh ở trong giọng nói cô nghe được vài phần tức giận, cô thực sự đang mắng anh, anh nhếch môi lên.
“Băng Băng, cậu tài xê này của anh đã sắp bốn mươi tuổi rồi, còn chưa có vợ đấy, ngay cả bạn gái cũng không có, hôm nay trời đẹp, chú ấy lại huyết khí phương cương, chắc chắn phải có phụ nữ chứ, em cũng đừng mắng chú ấy.”
Hà Băng trừng Diệp Minh trước mặt, cũng không nói tiếp.
Sau một tiếng, xe sang dừng hành cung ở trong lòng đất.