*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Nghiên Nghiên quỳ xuống thật ngay trong viện nghiên cứu, khóc lóc kể lễ cầu xin Hạ Tịch Quán, trong mắt cô ta hiện lên vẻ sợ hãi cùng hoảng hốt, giống như thực sự bị fan của Hạ Tịch Quán dọa sợ.
Song Song thấp giọng hỏi Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, fan của cô thật sự cuồng nhiệt đến vậy sao?” Lượng fan hâm mộ của Hạ Tịch Quán tăng chóng mặt, lên tới hơn 30 triệu. Giờ đây, Hạ Nghiên Nghiên bất ngờ bộc bạch cô ta bị fan hâm mộ gièm pha chửi rủa đe dọa.
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tịch Quán nghe đến chuyện như vậy, cô bước tới, tiến đến bên cạnh Hạ Nghiêu: “Cô nói những người đó là fan của tôi, cô làm thế nào để chứng minh?” Hạ Nghiên Nghiên lần này rất thông minh, cô ta không hề muốn rơi vào hồ của Hạ Tịch Quán thêm lần nào, bởi vì chuyện này do cô ta bịa ra một cách ngẫu nhiên nên Hạ Tịch Quán rất dễ dàng bắt được sai sót.
cẩn thận chút, bọn họ muốn để những người đó cưỡng hiếp chị trước rồi giết chị, chị thực sự sợ lắm…” Hạ Tịch Quán liếc điện thoại của Hạ Nghiên Nghiên, cô ta đã chụp rất nhiều ảnh, những bức ảnh đó rất giống thật, người nhìn đều rợn cả người.
Lúc này mọi người rối rít nghị luận.
“Sao fan của Hạ Tịch Quán lại đáng sợ như vậy?” “Bây giờ Hạ Tịch Quán đã là người nỗi tiếng, mọi người gửi meme “cầu ban phước” cho cô ấy tại bữa tiệc sinh nhật, Hạ Tịch Quán đã xé xác Hạ Nghiên Nghiên như vậy, tất nhiên là fan của cô ấy theo chủ chửi mắng đe dọa Hạ Nghiên Nghiên đủ thứ rồi.” “Thực ra, Nghiên Nghiên cũng không làm gì cả, lần này Hạ Tịch Quán thực sự hơi quá đáng, không nên ác như vậy chứ, cái này là ép Nghiên Nghiên phải chết!” Hạ Tịch Quán nhếch đôi môi đỏ lên, cười lạnh: “Hạ Nghiên Nghiên, tôi thông cảm cho cảnh ngộ của cô, nhưng quỳ dưới người tôi cũng vô dụng. Bây giờ cô hẳn là nên lập tức báo cảnh sát để cảnh sát xử lý!” Hạ Nghiên Nghiên sửng sốt trong giây lát, cô không ngờ Hạ Tịch Quán lại nói báo cảnh sát như vậy, gọi cảnh sát thì không thể được, đến lúc đó cô ta sẽ sập cái bẫy chính mình tạo ra mắt.
Hạ Tịch Quán nhìn sơ hở trên mặt cô ta, chân mày lá liễu thanh tú khẽ nhướng, cô chậm rãi lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số 110 trước mặt Hạ Nghiên Nghiên: “Hạ Nghiên Nghiên, nếu cô không muốn gọi cảnh sát, thì tôi sẽ gọi cảnh sát cho cô ngay, cô chờ chút. ” Hạ Nghiên Nghiên lạnh hết cả người, cô ta chạy nhanh lên ôm lấy chân Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, đừng gọi cảnh sát, bọn họ sẽ tìm được chị, và họ sẽ làm tổn thương gia đình và bạn bè của chị… A, chị rất sợ” Hạ Nghiên Nghiên hét lên, nhắm mắt và ngắt đi.
Lúc này, Triệu Lập Anh chạy nhanh tới, anh ta tức giận nhìn Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, cô đủ rồi đấy, cô hại Nghiên Nghiên còn chưa đủ thảm sao, cô ấy chỉ là cô gái yếu đuối mà cô lại dọa cô ấy sợ đến xỉu, trước giờ tôi chưa từng thấy người nào ác độc như côi” Triệu Lập Anh bé Hạ Nghiên Nghiên đã ngất xỉu khẩn cấp đưa đến bệnh viện.
Mọi người nhìn về Hạ Tịch Quán, trong ánh mắt có chút kỳ quái.
“Hạ Tịch Quán này thật độc ác, cô ta đã dọa Nghiên Nghiên sợ đến ngắt xỉu rồi, nếu tiếp tục như vậy, tôi đoán tinh thần của Nghiên Nghiên sẽ có vấn đề.” “Chúng ta hãy tránh xa Hạ Tịch Quán một chút, chúng ta không chọc nổi, nhưng chúng ta có thẻ trốn.”