Diệp Minh nhấc đôi chân dài vào phòng, đóng cửa phòng tắm lại.
Trong phòng rất yên lặng, yên đến độ có thể rõ ràng nghe được tiếng cởi quần áo xột xoạt bên trong, sau đó tiếng nước chảy ồn ào vang lên, cô gái chắc đã vào thùng gô tăm rồi.
Yết hầu Diệp Minh trên dưới chuyển động, cảm giác mình lại sốt cao nữa rồi.
Sau mười mấy phút, bên trong truyền đến tiếng nói nhỏ nhẹ của cô gái: “Diệp Minh, em không có quần áo khác để thay, có thể cho em mượn áo sơmi của anh không?”
Diệp Minh nhìn một chút quần áo mình, đều đã mặc vào, không có cái nào mới.
Anh thuận tay cầm cái áo sơ mi trắng đi tới, gõ cửa: “Ở đây chỉ có áo sơmi anh mặc rồi thôi.”
Giọng anh đã khản đặc.
Cửa hé ra một đường chỉ, một cái tay nhỏ thò ra: “Đưa cho em đi.”
Diệp Minh đưa áo sơ mi trắng tới.
Lúc này trong tầm mắt thấy được bàn tay nhỏ bé cô đưa tới, trên da thịt mềm mại đều là bọt nước trong suốt, giống như giọt sương đọng trên cánh hồng, kiều diễm khiến tim người nhộn nhạo.
Anh thu hồi ánh mắt, đưa áo sơmi tới.
Nhưng thật lâu, cô không nhận.
Diệp Minh vô cùng kinh ngạc, ngắng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hà Băng lộ ra cái đầu nhỏ, khuôn mặt trứng ngỗng kiều diễm đang nhuôm ý cười nhìn anh. . Đam Mỹ Sắc
Giọng Diệp Minh đã vô cùng khản đặc: “Lại thế nào nữa?”
“Diệp Minh, anh có muốn… vào tắm với em hay không, tắm rất thư thái đó nha.”
Cô nhẹ giọng cười nói.
Diệp Minh: “…”
“Em cảm thấy ấy, mình đừng lãng phí một thùng nước nóng đầy ắp này chứ, dù sao anh cũng muốn tắm, không bằng chúng ta tắm chung đi, Cái này hình như gọi là… tắm uyên ương nhỉI…”
Lời mời thịnh tình của cô đã châm lên ngọn lửa cháy bừng trong mắt Diệp Minh, nhưng anh vẫn nhịn được, cầm áo sơmi trong tay đưa cho cô, anh nghiêm túc phê bình nói: “Mau tắm đi, đừng để bị cảm.”
Anh đóng cửa lại.
Một lát sau, Hà Băng lau sạch nước trên người, sau đó mặc áo sơ mi trắng của anh đi ra, áo sơmi của người đàn ông quá rộng, phủ tận đến đầu gối cô, thùng thình càng tôn lên vóc người nhỏ nhắn của cô.
Cô đi tới bên giường, vén lên chăn anh nằm vào.
Trong chăn đều là mùi thơm ngào ngạt nam tính trên người anh.
“Diệp Minh, em tắm xong rồi, anh có thể đi tắm rồi á.”
Diệp Minh nhìn cô tự nhiên chui vào chăn mình, bàn tay đút vào trong túi quần, anh xoay người vào tắm.
“Xoát’ một cái đóng lại cửa, bàn tay móc móc trong túi quần, không mò được thuốc lá, anh khép lại đôi mắt anh tuấn, vươn lưỡi liếm một chút đôi môi mỏng khô ráo của mình.
Nhiều năm như vậy anh gặp qua rất nhiều người phụ nữ, hàng hà phụ nữ nhào về thân thể anh, đủ loại ám chỉ, anh sẽ không ngốc đến mức không nhìn ra ám chỉ của cô, cô là đang câu dẫn anh.