*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Hàn Đình hơi nhíu lại, giọng nói lạnh lùng tràn ra máy phần nhẹ nhàng: “Tôi không quên, chính vì tôi chưa quên nên cô có thể an toàn đứng đó nói chuyện điện thoại với tôi.” Những năm gần đây bên cạnh anh không có lấy người phụ nữ nào, bởi vì anh sẽ không cho những người phụ nữ đó cơ hội tiếp cận anh, giống như hôm nay Hạ Nghiên Nghiên đuổi theo xe anh, lại điên cuồng gọi điện thoại đã sớm chọc giận anh, cô ta có thể bình yên đứng đó nói chuyện điện thoại với anh hoàn toàn là vì… vì cô ta là cô gái năm đó.
LÚC tổng, vậy anh thừa nhận đi, anh vẫn chưa quên, suốt những năm này anh vẫn nhớ mãi không quên em mà, trong lòng anh có vị trí của em, và anh cũng thích em” Lục Hàn Đình mím môi mỏng, nhìn về hướng buồng tắm: “Tôi không thích phụ nữ cứ bám lấy không buông, Hạ Nghiên Nghiên, lưu lại chút thể diện và tôn nghiêm cho bản thân, để khi nhìn cô tôi mới không thấy buồn cười, cô thật sự một chút, một chút cũng chẳng giống dáng vẻ trong trí nhớ của tôi.” Đồng tử của Hạ Nghiên Nghiên nháy mắt vừa co rút lại phóng đại, và nhịp tim của cô ta gần như ngừng đập, có phải anh đã phát giác ra gì không? Đương nhiên cô ta không phải là cô gái trong trí nhớ của anh, người con gái năm đó thật ra lúc nào cũng ở bên cạnh anh, cô chính là… Hạ Tịch Quán! Môi của Hạ Nghiên Nghiên không khỏi run lên, không dám nói nữa, suýt chút nữa đã lộ ra sơ hở.
Lúc này, Lục Hàn Đình lại nói: “Hạ Nghiên Nghiên, nếu cô đủ thông minh, cô nên dùng cái ơn cứu mạng đó để đưa ra yêu cầu mà tôi đồng ý được. Còn nữa, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện điện thoại, sau này đừng gọi cho tôi thêm nữa, vì vợ tôi Lục phu nhân rất nhỏ nhen, đặc biệt thích ghen. Cô ấy không thích tôi lui đến với những người phụ nữ khác. Hiện tôi đã kết hôn và là một người đàn ông đã có gia đình, tôi không có ý định ly hôn hay ngoại tình.
Cô cầm khăn lau mái tóc dài ướt rượt, Hạ Tịch Quán nhìn anh: “Lục tiên sinh, em đã tắm xong rồi, anh đi tắm đi.” Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi vào trên người cô, quan sát trên dưới đôi chút, có chút tùy tiện: “Vậy anh đi tắm, nhanh thôi, Lục phu nhân, đợi anh.”Hạ Tịch Quán ngượng ngùng ném chiếc khăn trên tay lên khuôn mặt điền trai của anh.
Lục Hàn Đình mỉm cười đi vào phòng tắm.
Ngay sau đó là tiếng nước chảy tí tách bên trong, Hạ Tịch Quán đang ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc, lúc này giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông truyền đến: “Lục phu nhân, lấy giúp anh gói thuốc.” Anh tắm mà cần thuốc lá làm gì, ở trong đó hút thuốc sao? Hạ Tịch Quán lấy bao thuốc trên tủ đầu giường, đẩy cửa bước vào phòng tắm, dù bị lớp kính mờ cản trở nhưng cô vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người cao lớn thẳng tắp của anh.
Anh đang khom người gội đầu, những giọt nước nhỏ bắn lên cơ bắp săn chắc rồi nhanh chóng rơi xuống, đây chính là hình ảnh mỹ nam tắm rửa limited.