*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người nhanh chóng phụ họa nói.
“Lục tổng, anh mau đến phân định thật giả đi, chúng tôi không thể nhịn được nữa.” Hạ Nghiên Nghiên và mọi người đều chờ Lục Hàn Đình “tát” vào mặt Hạ Tịch Quán, dám dùng danh nghĩa Lục tổng đi rêu rao lừa gạt, chỉ đơn giản là “lên trăng chạm sứ(*)”, phải dạy dỗ cô ta một chút mới được! (*) Từ mạng ý chỉ khoảng cách giữa hai bên rất xa, mang ý chế giễu.
Lúc này Lục Hàn Đình mới ngắng đầu lên, ánh mắt rơi vào Hạ Tịch Quán, cô cũng đang nhìn anh với đôi mắt nai đen láy.
Bốn mắt chạm nhau, Lục Hàn Đình chậm rãi nhếch lên đôi môi mỏng, ý cười dịu dàng đong đầy trên mi mục tuần tú. “Sao em không nói cho họ biết chồng em là ai?” Hạ Tịch Quán khẽ run hàng mi, có chút vô tội: “Cho dù em nói, bọn họ cũng sẽ không tin, còn cười nhạo em.” “Anh ở đây, không ai dám cười nhạo em, nói cho bọn họ biết tên chồng của em, hù chết bọn họ.” Giọng nói từ tính trầm thấp của Lục Hàn Đình chứa đầy dung túng.
Hạ Nghiên Nghiên, Hạ Chấn Quốc, Lý Ngọc Lan và tất cả những người trong hội trường đều rất bối rồi, họ bị hành động không phân biệt rõ của Lục Hàn Đình dọa sợ đến không thốt nên lời.
Ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng trong đại sảnh.
Lúc này, bác Phúc mới kính cẩn gọi: “Thiếu gia.” Lục Hàn Đình chân dài bước qua, tất cả mọi người đều nhường đường cho anh, anh hệt như chú báo ưu nhã từ chốn rừng rậm xuyên đến Hạ Tịch Quán.
Bàn tay to lớn của anh nâng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Tịch Quán, anh hôn nhẹ lên trán Hạ Tịch Quán trong ánh đèn rực rỡ: “Lục phu nhân, công chúa nhỏ của anh, sinh nhật vui vẻ.” Toàn bộ hội trường bùng nỗ.
“Hóa ra chủ nhân của U Lan Uyễn là… Lục Hàn Đình!”
“Ban đầu lúc Hạ Tịch Quán gả vào U Lan Uyễn, Lục Hàn Đình là chồng của cô taI”
“Hạ Tịch Quán mới chính là Lục phu nhân, gả vào gia đình giàu có bậc nhất ở Hải Thành, làm phu nhân Lục gia, hèn gì… đừng nói đến khách sạn Đế Hào, đến tập đoàn Lục thị cũng do cô ta là nữ chủ nhân!” Vậy Hạ Nghiên Nghiên…
Hạ Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan cả kinh đến mức con người họ như muốn nhảy ra ngoài, họ nằm mơ cũng không bao giờ ngờ được chủ nhân của U Lan Uyễn là Lục Hàn Đình, còn Hạ Tịch Quán đã sớm là Lục phu nhân! Đồng tử Hạ Nghiên Nghiên đột nhiên co rút lại, trái tim cô ta cứ như rơi xuống vực sâu, máy năm nay cô ta vẫn luôn mơ được gả cho Lục Hàn Đình, cô ta đang ngắng đầu ngóng trông nỗ lực cố gắng, nhưng Hạ Tịch Quán lại nhanh chân giành trước vị trí Lục phu nhân!
Không, đây không phải là sự thật! Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng bước tới, hai mắt đỏ hoe nhìn Lục Hàn Đình: “Lục tổng, anh đang nói đùa thôi đúng không? Hôm nay lúc 0 giờ anh còn đốt đèn hoa đăng cho em mà…” Lục Hàn Đình buông Hạ Tịch Quán ra, dùng đôi tay to lớn của mình ôm lấy vòng eo mềm mại của Hạ Tịch Quán, anh ôm cô vào lòng. Đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ rơi trên khuôn mặt Hạ Nghiên Nghiên, đôi môi mỏng nhéch lên vẻ vô tình: “Đèn hoa đăng là tôi thắp cho Lục phu nhân. Có khi nghĩ nhiều, quá đa tình cũng là một loại bệnh đấy, cần phải trị!”