Tiêu Thành xuất hiện khi cô vẫn là một cô gái ngây ngô chuyện tình cảm, bố vừa qua đời là anh chứa chấp cô, có lúc cô cảm thấy anh rất giống bố cô, thậm chí so với bố cô anh càng thêm thâm trầm, cao lớn, cô độc và chói mắt.
Từ trước cô không biết mình sẽ thích tuýp đàn ông như thế nào, sau đó gặp phải anh, cô mới biết được anh thỏa mãn tất cả tưởng tượng của cô đối với đàn ông. . truyện xuyên nhanh
Đêm hôm đó cô từ kinh sợ phản kháng đến thuận theo, sau đó cô muốn nói cho anh biêt, cô cũng không muôn cùng mẹ về nhà, cô muốn ở cạnh anh.
Cô không biết mình muốn đi con đường đời thế nào, cô chỉ biết là, cô muốn đi trên con đường anh hiện tại đang đi.
Cô cũng không sợ hãi cô độc và gian nan nguy hiểm, mặc dù thân con gái, cô cũng không sẽ trở thành gánh nặng và nhược điểm của anh, cô có thể kề vai anh đi về đêm tối phía trước, có lẽ có một ngày, cô có thể trở thành một anh khác.
Thế nhưng, anh không cần cô.
Hà Băng thừa nhận ban nãy bị anh đè trên vách tường, tay anh vươn tới trong nháy mắt, trái tim cô lần nữa bắt đầu rung động, cô động lòng.
Hiện tại Tiêu Vũ đá cô một cước, Tiêu Thành bảo vệ trước mặt cô răn dạy con trai của mình, đây càng thêm khiến cô có một loại cảm giác nhục nhã khi làm tiểu tam của người khác.
Tiêu Thành đã kết hôn rồi, anh đã có vợ có con trai rồi!
Hà Băng chưa bao giờ thất vọng và chán ghét với mình như thế, cô bắt đầu chán ghét bản thân.
“Tiêu thái thái, cô yên tâm, tôi và Thành gia không có bất cứ quan hệ nài, sẽ không trở thành sự uy hiếp của hai người.” Nói xong, Hà Băng trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn Hà Băng rời đi, Tiêu Thành thật lâu không hề động, bởi vì anh không thể di chuyển, cũng không thể đuổi theo.
Ánh đèn đường ven lề phố kéo cái bóng của anh ra rất dài, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Đình Đình cũng không biêt Tiêu Thành thời khắc này đang suy nghĩ cái gì, song ả liếc mắt một cái liền nhận ra Hà Băng, Hà Băng chính là Tô Tiểu Đường của ba năm trước đây, bị tân sủng được Tiêu Thành kim ốc tàng kiều rất lâu kia.
Vừa rồi ở trong xe ả liền thấy hình ảnh Tiêu Thành và Hà Băng thân mật, trong lòng ả đã lòng đố kị ngập trời rồi, ở trong xe dạy con trai Tiêu Vũ lát nữa xuống phía dưới phải chửi bới đấm đá Hà Băng, Tiêu Vũ làm rất tốt.
Tiêu Đình Đình nhìn thoáng qua hướng Hà Băng biến mắt, sau đó lên trước khoác lên cánh tay Tiêu Thành, làm nũng nói: “A Thành, em dẫn con trai qua đây có phải đã cho anh một bắt ngờ lớn không, chúng ta vê nhà đi.”
Trên khuôn mặt tuần tú của Tiêu Thành không có biểu tình gì, ánh mắt thâm thúy như mực đen đậm đặc, anh vươn tay ôm vai Tiêu Đình Đình: “Chúng ta về nhà đi.”
Một nhà ba người về tới biệt thự, người làm nữ nói: “Tiên sinh, thái thái, tiểu thiếu gia, mọi người đã trở về, cơm tối đã chuẩn bị xong, có thể dùng bữa rồi.”
“Tôi đã ăn rồi, hai người ăn đi.” Tiêu Thành bỏ lại hai mẹ con, lên lầu, thẳng vào thư phòng.
“Mẹ, bố có phải không thích con hay không?” Tiêu Vũ hỏi Tiêu Đình Đình, bởi vì thăng nhóc luôn cảm thây bô vân không lạnh không nhạt với nó.
Trong hai mắt Tiêu Đình Đình lóe lên cái gì, Tiêu Thành đương nhiên không thích Tiêu Vũ, bởi vì Tiêu Vũ không phải con trai ruột của Tiêu Thành.
Tiêu Đình Đình trước khi gặp được Tiêu Thành chính là một nữ hải vương, quen rất nhiều bạn trai, lấy chỉnh phục đàn ông làm thú vui, lúc đó ả và Tiêu Thành kết hôn đã phát hiện mang thai, đứa con trai này bố đẻ không rõ, ngược lại chắc chắn không phải của Tiêu Thành.
“Con trai à, bố con rất yêu con, đêm nay con đi ngủ sớm một chút, mẹ và bố sẽ sinh cho con một em trai dễ thương nhé?” Tiêu Đình Đình vẫn muốn sinh cho Tiêu Thành một đứa con, thế nhưng ả vân không mang thai.