“Anh không theo đuổi được Băng mỹ nhân sao, tôi thấy anh muốn cùng người ta ăn cơm, người ta lại không để ý đến anh.”
“Được rồi được rồi, Băng mỹ nhân là vọng tưởng của người trần chúng ta mà thôi, các anh không thấy được thái độ ái muội của hai nhà Đường Dương sao, Băng mỹ nhân chẳng máy chốc sẽ trở thành Đường thiếu phu nhân rồi.”…
Ba năm nay Hà Băng danh mãn toàn bộ thành phố Hồng Khẩu, trở thành bóng hồng trong lòng những công tử nhà giàu này, chỉ cần bọn họ tụ tập cùng một chỗ, đều không thể thiếu đàm luận về đề tài của Hà Băng.
Trong đám phú nhị đại còn có một cá cược rất có tiếng, chính là xem ai có thể tán đỗ được Hà Băng trước, bắt được vị Băng mỹ nhân này.
Những người bên ngoài càng lúc càng xa rồi, Tiêu Thành hút được hai điều thuốc, dập tắt đầu mẩu thuốc trong thùng rác, anh đi tới hành lang, rất nhanh, phía trước đi tới một bóng hình uyễn chuyền xinh đẹp.
Điệu nhảy đã kết thúc, Hà Băng tới.
Hai người gặp nhau trong hành lang, bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Thành dừng bước.
Hà Băng không ngờ ở chỗ này sẽ gặp phải Tiêu Thành, lúc này Tiêu Thành đứng ngược sáng, cả khuôn mặt tuần tú ẩn trong ngọn đèn sơ nhạt, thấy không rõ sắc mặt của anh, song ánh mắt ấy rơi trên người cô, không hề chớp mắt. . ngôn tình ngược
Hà Băng không có biểu cảm gì, cô cũng không tính chào hỏi với Tiêu Thành, cho nên cô trực tiếp đi qua từ bên cạnh anh.
Lúc này Tiêu Thành khẽ động, thân thể đồ sộ anh tuấn lúc này ngăn ở trước mặt cô, giống như một bức tường.
lông tơ trong suôt mêm mêm, môi của cô vẫn nho nhỏ căng mọn, là cảm giác tươi ngon mọng nước của thiếu nữ thanh thuần 21 tuổi.
Yết hầu Tiêu Thành khẽ động, thanh tuyến giảm thấp xuống một ít: ‘Ba năm nay, sống tốt không?”
Anh từ trước đến nay là một người lạnh lùng bình tĩnh khắc chế, anh biết mình chớ nên ngăn cô lại, cả hai giả vờ không quen mới là tốt nhất, thế nhưng, anh vẫn muốn biết cô sống có tốt hay không.
Hà Băng ngước khuôn mặt trứng ngỗng nhìn anh, sau đó tràn ra vài câu lạnh lùng: “Tôi sống có tốt hay không liên quan mẹ gì đến anh.”
Tiêu Thành nhíu mày kiêm lên, trâm giọng không vui nói: “Giỏi rồi, ai dạy em nói tục?”
“Anh quản rộng thật đầy.”
“Không phải tôi muốn quan tâm đến em, tôi có có nghĩa vụ với bố em, nếu như bố em còn sống, ông ấy cũng sẽ không thích em nói thô tục.”
Hà Băng “ah” một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai: “Nếu như bố tôi biết anh thay ông ấy dạy dỗ tôi, dạy đến trên giường, không biết bố tôi có thể tức đến bật mồ sống dậy không nữa.”
Cô đột nhiên nhắc tới đề tài kia, nhắc tới buổi tối ba năm trước ở trong khách sạn kia, Tiêu Thành mím môi mỏng một cái, trong tròng mát u trâm rât nhanh dính vào một tầng ám sắc.
Hai người đều im lặng.
Hà Băng không muốn ở lâu, cô xoay gót đi liền.
Thế nhưng một giây kế tiếp, bàn tayTiêu Thành đột nhiên dò xét qua, chế trụ cỗ tay mảnh khảnh của cô.
Hà Băng cứng đờ, cô chưa từng nắm tay người khác giới, thế nhưng cô cũng biết lòng bàn tay của anh rộng lớn đến mức nào, hơn nữa lòng bàn tay của anh có vết chai thô dày, đêm hôm đó tay anh ở trên người cô tùy ý, làm cho cô rất đau.