“Vợ ơi, cám ơn em.”
Cảm ơn cô đã không buông bỏ anh…
“Cố Dạ Cần, em rất muốn… rất muốn quên anh, như vậy em sẽ không đau khổ… anh đừng ép em nhớ lại anh, anh đừng ép em…”
Cô Dạ Cân ôm cô thật chặt vào trong ngực: “Xin lỗi vợ, anh làm không được, anh không muốn để em quên anh…”
Diệp Linh chậm rãi giơ tay lên ôm lấy anh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Không sao đâu chồng.”
Đã lâu như vậy, cô mới gọi anh một tiếng “chồng”.
Cố Dạ Cần nhanh chóng chặn đôi môi đỏ mọng của cô.
Diệp Linh thực sự khôi phục trí nhớ, cô không hề quên Cố Dạ Cần, mỗi ngày đều nhớ kỹ anh.
Cô Dạ Cân những tưởng hết thảy đêu là quá khứ, sương mù đã tan trong ánh mặt trời rực rỡ, thế nhưng rất nhanh tất cả đã bị đánh trở về nguyên hình.
Diệp Linh bắt đầu kén ăn, anh đút cô ăn cô rất nhanh sẽ nôn ra, ban đêm cô lại bắt đầu gặp ác mộng, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, thống khổ cuộn người trên giường.
“Bố, mẹ, anh ơi… đừng bỏ con lại mà, mang con đi chung ởi… Bó, mẹ, anh ơi…” Cô không ngừng đau khổ nói mớ, không ngừng gọi bố mẹ và anh trai.
Cố Dạ Cẩn muốn gọi cô tỉnh: “Linh Linh, mau tỉnh lại!”
Diệp Linh không có cách nào từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, rât nhanh cô liên cắn đầu lưỡi của mình.
Con ngươi màu đen Cố Dạ Cần đột nhiên co rụt lại, giờ khắc này dường như trái tim anh đã ngừng đập, cô vậy mà muốn cắn lưỡi.
Đây là lần đầu tiên Diệp Linh xuất hiện hành vi làm đau bản thân.
“Linh Linh, mau mở miệng!” Cố Dạ Cần dùng sức nắm mặt cô, để cô há miệng ra.
Diệp Linh còn muốn cắn bản thân, lúc này Cố Dạ Cần đưa cánh tay mình đến bên miệng cô.
Diệp Linh cắn một cái, mùi máu ngai ngái lan tràn trong cổ họng.
Cố Dạ Cần không hề động, cũng không hé răng, để Diệp Linh cắn như vậy.
Chỉ cần cô không làm tổn thương chính mình, anh sao cũng được.
Diệp Linh cắn rất lâu sau đó mới nới lỏng răng, tâm trạng được phát tiết rồi, cô từ trong ác mộng chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra.
Diệp Linh tỉnh.
“Anh bị thương rồi! Em cắn anh chảy máu rồi!” Diệp Linh nhìn vết thương cánh tay anh, là cô cắn ra một vòng dấu răng, cô cắn rất sâu, máu đã ứa ra, trái tim cô trong nháy mắt siết chặt.
Diệp Linh nhanh chóng vén chăn lên xuống giường: “Em lấy hòm thuốc giúp anh xử lý một chút.”
Diệp Linh đem hòm thuốc ra, cô dùng cồn giúp anh thận trọng xử lý vết thương: “Chồng ơi, có đau không?”
Cô ngước khuôn mặt nhỏ, mềm mại hỏi anh.
Cố Dạ Cần giơ tay lên xoa xoa đầu cô, khẽ gật đầu một cái: “Không đau, không đau chút nào.”
Anh nói đều là thật, không chút nào đau, anh một chút cũng không cảm giác đau đón.
“Em thỏi thổi cho anh.” Diệp Linh nhẹ nhàng thôi vê phía vêt thương của anh.