Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2014



“Không có, anh trai em chưa trở Về Diệp Linh phủ nhận.

“Ah.” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn, trực tiếp cắt dứt lời cô: “Anh hôm nay ở trong bệnh viện nhìn thấy anh ấy rồi, đã đối mặt với anh ấy.”

“,” Ở trong trí nhớ của Diệp Linh, trước đây chưa có thời điểm nào anh trai và Cố Dạ Cần cùng xuất hiện, bởi vì anh trai rất sớm đã ra khỏi nhà, một người đi tòng quân, một người đi vào thương giới, xem như là hai thế giới.

Hiện tại anh trai càng hóa thân thành Tiêu Thành, khuôn mặt kia cũng thay đổi, cô em gái ruột có thể liếc mắt nhận ra anh trai, Cố Dạ Cần làm sao có thể nhận ra?

Không thể.

Diệp Linh không tin.

Cô cảm thấy Cố Dạ Cần đây là đang lừa cô.

“Làm sao có thê? Được, anh nói anh gặp được anh trai em, vậy anh trai em bây giờ đang ở đâu?”

Thấy cô liều chết không nhận, cặp con ngươi đen kia của Cố Dạ Cần đã từng chút lạnh đi, anh đóng mở đôi môi mỏng, phun ra hai chữ: “Tiêu Thành…

chẳng lẽ không phải là anh trai Diệp Minh của em?”

“„” Mặt Diệp Linh trắng bệch, anh không lừa cô, anh thực sự đã biết.

Ánh mắt Cố Dạ Cần rơi trên khuôn mặt nhỏ chưa tỉnh hồn của cô, thanh tuyến bằng trắc không chút phập phồng nào: “Kỳ thực ngay từ đầu ta cũng không nghĩ tới con nuôi của Tiêu gia Tiêu Thành này sẽ là anh trai Diệp Minh của em, dù sao Diệp Minh trước kia là nhân vật phong hoa bực nào, anh ấy làm sao bây giờ có thể biến thành Thành hai giới hắc bạch đều anh, mãi đến khi…

anh ở dưới lầu thấy được anh ấy, anh chỉ liếc mắt, đã biết rõ đó là anh trai em, anh trai em đã trở về.”

Anh đã biết…

Anh đều đã biết…

“Em…” Diệp Linh không biết nên nói cái gì.

Cố Dạ Cần cúi đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Em sẽ đi cùng anh trai em sao?”

“Cái gì?”

Nhìn dáng vẻ cô u mê, Cố Dạ Cần buồn cười câu môi, song ý cười chưa đạt đến đáy mắt, có vẻ phá lệ sắc bén lạnh lẽo, anh đưa tắm vé máy bay kia ra, đưa tới trước mắt Diệp Linh: “Tắm vé máy bay này không phải anh trai em đưa cho em? Lẽ nào anh trai em lần này trở về không phải mang em đi?”

Trái tim Diệp Linh trong nháy mắt chìm vào đáy cốc, cô đã biết, Cố Dạ Cần hiệu lâm.

“Anh hiểu lầm rồi, anh hãy nghe em nói, em thừa nhận anh trai em đã trở về, tấm vé máy bay này cũng là anh trai đưa cho em, thế nhưng ngày hôm nay em đi tìm anh trai em, em nói với anh ấy em muốn ở lại cùng anh, em sẽ không đi, em đã nói rõ ràng với anh em rồi.” Diệp Linh giải thích.

Cố Dạ Cần nhìn cô, khóe môi móc ra một nụ cười châm chọc: “Phải không?”

Tay chân Diệp Linh lạnh lẽo, rất rõ ràng… Cố Dạ Cần không tin cô.

“Có thái thái,” Cố Dạ Cần tiến lên hai bước, vươn tay cầm bờ vai oánh nhuận của em: “Em có muốn đi cùng anh em không, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là… em không đi được, Tiêu Tứ kia là đối thủ một mất một còn với anh trai em nhỉ! Em nói nếu như thân phận anh trai em bị lộ…”

“Cố Dạ Cảẳn!” Diệp Linh nhanh chóng cắt ngang anh, gọi ra cả họ tên của anh, con ngươi phân rõ trắng đen của cô không ngừng co rút lại phóng đại, vài giây sau đó mới chậm rãi chật vật phun ra vài câu: “Anh làm sao có thể…

nói ra lời như vậy? Anh tại sao có thê…

dùng anh trai em tới uy hiếp em?”

Cô khiếp sợ nhìn anh chằm chằm, lập tức quên mắt hô hắp của mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv