“Các anh… các anh là ai?” Nhìn những hộ vệ khí thế hung hãn này, đám phụ nữ kia sợ hãi, xoay người muốn chạy.
Thế nhưng bọn họ không chạy thoát được, những hộ vệ vóc người hung hãn đã sớm đã vây bọn họ lại: “Các cô đã nói vài lời không nên nói, đắc tội một vài người không nên đắc tội, cho nên có người bảo chúng tôi tới chăm sóc các cô thật tốt.”
Cái gì… Có ý gì?
Đám phụ nữ còn chưa kịp phản ứng, hộ vệ đã giơ tay lên, hung hăng tát xuống về phía mặt bọn họ.
Chan chát.
Tiếng tát tai liên hoàn nặng nè vang lên, hộ vệ tát rất mạnh, tát như thế đã làm những mặt đám phụ nữ kia rất nhanh đã sưng lên, khóe miệng còn tràn ra vết máu.
Bọn họ ngồi phịch trên mặt đất, liên mồm cầu xin tha thứ.
“Đây là dạy dỗ nho nhỏ cho các cô, tiếp theo đừng đụng đên trên họng súng nữa, đúng rồi, đây là tiền chữa bệnh cho các cô.”
Hộ vệ lấy ra một xấp tiền, thuận tay ném trong không trung, sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.
Những tờ tiền đỏ chói lượn lờ phách lối trên không trung, sau đó rơi trên người bọn họ, đám phụ nữ này run lẫy bẩy nhìn bóng xe kiêu ngạo lại điên cuồng kia, đây quả thực là hành vi của… du côn lưu manh mà.
Bọn họ đoán được, nhất định là… Cố Dạ Cẳn!
Những kẻ này đều là người Cố Dạ Cần phái tới.
Bọn họ đánh lộn với Diệp Linh, cuôi cùng lại bị người đàn ông Cố Dạ Cần kia biết, so với phong cách cao quý đại lão của Lục Hàn Đình, Cố Dạ Cần tuyệt đối là lưu manh vô lại, những chuyện này đều là thứ anh có thể làm được.
Trong phòng bệnh.
Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần, anh nhận được điện thoại của thư ký riêng, đám phụ nữ đó đã được dạy dỗ.
Lúc này có hai cánh tay gầy từ phía sau vươn tới, ôm lấy vòng hông to lớn của anh: “Cố tổng, anh đang gọi cho ai đấy?”
Là Diệp Linh.
Cố Dạ Cần cất điện thoại, thản nhiên nói: “Trong công ty xảy ra chút chuyện, anh đã xử lý xong rồi.”
Anh không muốn để Diệp Linh biết những thứ này, mặt tối thấp hèn này anh cũng không muốn để cô nhìn thấy, cô chỉ cần đối mặt với ánh dương là được.
Diệp Linh bán tín bán nghỉ: “Thật không? Cố tổng, em phát hiện anh gần đây nói dối liền thích dùng công ty mượn cớ…”
Nói rồi tay cô liền dọc theo vòng hông của anh bò xuống, lại bắt đầu không an phận.
Cô Dạ Cân kéo lại tay cô, quay người sang: “Làm cái gì, hửm?”
Diệp Linh giơ hai tay lên chống đỡ lên lồng ngực của anh đẩylui về phía sau, trực tiếp đẩy anh tới trên vách tường, đôi mắt ươn ướt mềm mị nhìn anh: “Em muốn xác nhận một việc.”
Cố Dạ Cẩn nhìn cô, con ngươi đen sáng rực, môi mỏng nhéch lên, anh nói giọng khàn khàn: “Việc gì?”
Diệp Linh nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh: “Biết rõ còn hỏi.”
Cô ngọt ngào hôn lên đôi môi mỏng của anh.