Diệp Linh kế tiếp cũng không làm gì, bởi vì như Cố lão gia tử nói, bệnh viện này đều là người của Cố Dạ Cần, anh không muốn để cô xem thì sẽ không để cô xem được, nếu như cô làm ra cái gì, rất dễ dàng khiến người ta sinh nghi.
Diệp Linh liên ghé vào cửa sô thủy lăng lặng nhìn, rất nhanh đã đến ban đêm, điện thoại trong túi xách cô vang lên, là Cố Dạ Cần gọi.
Diệp Linh nhận nghe, giọng điệu như thường: “Alo, Cố tổng.”
Giọng nói thấp thuần từ tính của Cố Dạ Cần từ từ truyền tới: “Cố thái thái, em đã ở bệnh viện với anh em cả ngày rồi, có thể trở về nhà không, thời gian kế tiếp của em phải dành cho anh rồi.”
Diệp Linh nhìn thời gian một chút: “Cố tổng, hiện tại chỉ mới sáu giờ, gia quy của anh có phải quá nghiêm rồi không, sáu giờ đã phải về nhà?”
“Đề làm gương, anh cũng sáu giờ đã vê nhà.”
“Ò, đàn ông tốt sáu giờ đúng về nhà thực sự là không nhiều lắm, Cố tổng tuyệt đối là một người chồng hiền.”
“Anh đi đón em.”
“Không cần, tôi đã gọi xe, xe tới rồi, không nói nữa, bye bye.” Diệp Linh cúp điện thoại.
Trong nháy mắt cúp điện thoại đôi mắt kia của Diệp Linh liền lạnh xuống, cô xoay người rời đi.
“Cố thái thái, cô về sao?” Bác sĩ trên hành lang thấy cô hỏi.
Diệp Linh gật đâu mỉm cười: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt của bác sĩ y tá đều giãn xuống, dường như rốt cục đã tiễn được vị Phật đi: “Cố thái thái, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Sắc mặt Diệp Linh như thường biến mất ở phần cuối hành lang, song, cô không hề rời đi, mà là nhanh chóng đẩy cửa ban công ra, tránh vào.
Trên giá áo phòng làm việc treo đồng phục y tá mới vừa cởi ra, Diệp Linh cởi áo khoác ngoài mặc vào đồng phục y tá màu trăng, đội mũ và khẩu trang, sau đó cầm một quyền sổ đi ra ngoài.
Một đường thông suốt, bởi vì Diệp Linh đã làm tất cả mọi người mắt cảnh giác, để bọn họ buông lỏng cảnh giác, tay đặt lên nắm cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt: “cạch” một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Diệp Linh từng bước một đi tới trước giường bệnh, cô đã cách người trên nằm giường rất gần rất gần.
Thình thịch.
Thình thịch.
Trái tim của cô đang không ngừng nhảy loạn.
Cô cũng không biết mình đang lo lắng cái gì.
Dưới lớp khẩu trang khuôn mặt nhỏ tái nhợt như một trang giấy, tay, chân, xương cốt toàn thân, đều lạnh, lạnh giống như khối băng.
Cô tới để vạch trần rồi.
Cô muốn tận mắt xem người trên giường này là có phải anh trai của cô không.
Cố Dạ Cần…
Diệp Linh trong đâu đột nhiên nhớ lại tên này, Cố Dạ Cần, van cầu anh, van cầu anh đối với em nhân từ một chút, có được không?