Hoa tỷ đi, Diệp Linh ngồi ở ghế, cô cầm kịch bản đọc thuộc lời thoại, sau đó còn cầm bút chép lời kịch.
Lúc này cô nghe được phía sau truyền đến xì xào bàn tán.
“Các cô xem Diệp Linh bị cái gì thế, một cảnh mà quay đến nửa ngày, mọi người đi theo cô ta mệt chết đi được, lúc đầu cô ta xin nghỉ nhiều ngày, hiện tại cả người lại không tập trung, quả thực muốn kéo nhịp điệu đoàn phim xuống, cô ta muốn hại chết chúng ta mà.”
“Đúng đó, é Kiếp Phù Du} nhưng là chế tác lớn, chúng ta dập đến vỡ đầu mới vào được mà.”
“Oi, Diệp Linh người ta là một bước vào hào môn, suýt chút nữa trở thành Cố thái thái, các cô nhỏ giọng một chút, cô ta, chúng ta không đắc tội nồi!”
Lúc đầu hôn lễ thế kỷ của Diệp Linh và Cố Dạ Cần oanh động khiến những nữ minh tỉnh vòng giải trí này mù quáng, dù sao mục tiêu cuối cùng của nữ minh tinh đều gả vào hào môn, các cô ta đã sớm đồ kị Diệp Linh rồi.
Hiện tại Diệp Linh và Có Dạ Cần chính thức vạch mặt, những người này đều ở đây xem kịch vui, nên bây giờ thi nhau múa lưỡi, muốn nói móc đôi câu.
Ngòi bút Diệp Linh dừng một chút, sáng nay cô xem tin tức, giá cổ phiếu tập đoàn Cố thị sau trận phong ba nhanh chóng ổn định lại, đại lão thương giới Cố Dạ Cần lần nữa phô bày thực lực ang7 cường đại hô mưa gọi gió của mình.
Còn vê tin tức ham mê biên thái anh cũng không để ý tới, rất rõ ràng đây đối với anh chẳng đáng vào đâu, cũng chỉ là chút chuyện trà dư tửu hậu bông đùa trong miệng người khác mà thôi.
Diệp Linh không có biểu tình gì, cô tiếp tục chép kịch bản, hy vọng có thể nhớ lâu hơn, bằng không cô rất khó tiếp tục quay é Kiếp Phù Du).
Diễn xuất là thứ cô yêu, cô muốn làm tốt phần tình yêu còn lại này của mình.
Lúc này, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng nói trầm thấp từ tính, mang theo nụ cười thản nhiên: “Chép cái gì đó?”
Bút trong tay Diệp Linh đột nhiên cứng lại, thanh âm này quá mức quen thuộc, cô sẽ không nghe lầm, là… Cố Dạ Cẩn!
Có Dạ Cần tới.
Anh vậy mà tới đoàn phim.
Diệp Linh ngắng đầu, khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần xông vào tầm mắt của cô, ngày hôm nay anh mặc áo len cao cổ mỏng màu đen, bên ngoài khoác áo khoác ngoài màu xanh đen, trong phong cách bình thường lại thêm mấy phần khí độ chỉ danh môn công tử có, phá lệ trẻ tuổi tuấn tú.
Diệp Linh ngước khuôn mặt lớn chừng bàn tay nhìn anh, dừng lại.
Lúc này Hoa tỷ cầm nước nóng ly chạy tới: 70.2 Co 1Ong..”
Vài tên hộ vệ áo đen tới, xách mây nữ minh tinh vừa rồi xì xào bàn tán lên: “Mới vừa rồi là ai nói xấu Cố thái thái?”
Mấy nữ minh tinh chưa từng thấy qua tình hình như vậy, sợ hãi: “Cô ta! Là cô tai”
Chát.
Chát chát.
Hộ vệ áo đen hướng về phía nữ minh tỉnh nói móc Diệp Linh kia tát ngay hai bạt tai.
Lúc này đạo diễn Vương nghe tiếng chạy tới: “Cố… Cố tổng, sao anh lại đến đây?”
Thư ký riêng nhìn đạo diễn Vương: “Đạo diễn Vương, đoàn phim é Kiếp Phù Du} tại sao có thể dùng một mấy kẻ khua môi múa mép thế hả, vì hòa khí đoàn phim, chủ tịch chúng tôi cảm thấy nên xoá tên mấy người kia đi.”
Đạo diễn Vương chảy mồ hôi lạnh xuống, liền gật đầu: “Được, Cố tổng nói rất đúng, Cố tổng nói có lý, đều nghe Cố tổng.”