Diệp Linh giơ tay lên, dịch một lọn tóc bên quai hàm đến sau tai: “Cố tổng, anh nên suy nghĩ một chút giải quyết hậu quả như thế nào đi đã! Mẹ anh hôn mê vào bệnh viện, ba anh cũng đừng hòng ra tù, còn về phần ông nội anh, tôi với lão ta vẫn chưa hết, mà anh à, đường đường là chủ tịch Cô thị thân mà dụ dỗ cưỡng hiếp cùng sở thích biến thái, hình tượng quả thực lập tức đã nát bươm rồi, dư luận phía ngoài đã nồi lên lớn như vậy, hơn nữa có lưu lượng của chính tôi trợ giúp, anh cho rằng mình còn có thể toàn thân trở ra?”
“Lời sau này vẫn nên để sau này rồi hãy nói, tôi rất chờ mong Cố tổng đứng lên thế nào.”
Cố Dạ Cẩn nhìn đôi mắt Diệp Linh, tròng mắt của cô vẫn như cũ trong suốt mà lóe sáng, thế nhưng bên trong đã không còn chút tình yêu nào với anh, ở trong mắt cô, anh cuối cùng vẫn trở thành… người Cố gia, người Cố gia mà cô thống hận hờ hững.
Anh không biết từ lúc nào cô bắt đầu tính kê, anh rât hiêu cô, cô cũng không giống bạn tốt Hạ Tịch Quán của cô tốt, kỳ thực cô không am hiểu tâm cơ, cô gái nhỏ được anh nâng trong lòng bàn tay lớn lên có chút ngốc bạch điềm.
Anh đến bây giờ mới biết được cô cũng sẽ lấy dao, tay cô cầm dao rất ổn, giơ tay chém xuống, có thể từng nhát trí mạng.
Cố Dạ Cẩn chậm rãi nhếch đôi môi mỏng, giọng anh trầm thấp bằng trắc không chút phập phồng nào, như đang đơn giản trần thuật một việc: “Linh Linh, anh đã nói rồi, em không thoát khỏi anh.”
“Có thể thoát khỏi hay không, tóm lại thử mới biết, chúng ta đi thôi.” Diệp Linh mang theo luật sư xoay người rời đỉ.
Cố Dạ Cẩn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Diệp Linh biến mắt trong tầm mắt mình, cô dâu đi, toàn bộ phòng khách yến hội đều nổ tung, Cố Dạ Cần không chút sứt mẻ, chỉ ở trong sóng người dũng động lẳng lặng nhìn thân ảnh Diệp Linh.
Cô mang chiếc váy cưới rời đi, đi không chút do dự nào, đầu cũng không quay lại.
Trong bệnh viện.
Ôn Lam vào phòng bệnh VIP, bà ta còn chưa tỉnh, đang truyền dịch.
Cô Dạ Cân ngôi trên ghê dài ở hành lang, nơi đây ánh sáng rất tối, dát lên ngũ quan tuần mỹ ấy một tầng ám sắc.
Lúc này sắc mặt thư ký riêng ngưng trọng chạy tới, báo cáo: “Chủ tịch, ngày hôm nay… Diệp Tiểu thư ở trong hôn lễ quậy như thế, đã khiến dư luận xôn xao, hiện tại hot search trên Weibo đã không đè ép được, ngoại giới nghị luận Âm Tï, hình tượng cá nhân của chủ tịch và uy tín của tập đoàn Có thị đều gặp nguy cơ rất lớn, cổ phiếu công ty lần nữa dao động, lòng người bàng hoàng.”
“Chủ tịch, một chiêu này của Diệp Tiểu thư cũng quá ngoan, cô ấy bày bẫy để ngài chui bào, trước tung tin mình mang thai rồi sảy thai để dẫn lưu, sau đó trong hôn lễ thịnh thê nói ngài dụ dỗ cưỡng hiếp cô ấy, trước không nói bản thân cô ấy là siêu sao, bất cứ người nào dính dáng tới tin tức như vậy cũng là cả đời tẩy không sạch, hiện tại tất cả mọi người đều đang nói chủ tịch ngài…
là tâm lý biến thái…” Giọng thư ký riêng càng ngày càng nhỏ, cũng không dám nói tiếp.
Mi tâm Cố Dạ Cần khẽ động, sau đó nhàn nhạt liếc mắt nhìn thư ký riêng: “Cái gì mà Diệp Tiểu thư, cậu bây giờ còn không đổi giọng?”
.. Thư ký riêng ngu người, có ý gì?
“Cô ấy hiện tại là Cố thái thái của tôi.”
Có Dạ Cần nói một câu.
“…, Chủ… Chủ tịch, ngài có phải đã quên, hôn lễ không thành…”
“Không sao, cô ấy rất nhanh sẽ là Cố thái thái của tôi.”
Thư ký riêng nhìn chủ tịch nhà mình, anh ta nhìn không thấu chủ tịch mình bây giờ đang nghĩ cái gì.
“Chủ tịch, chỗ bố ngài?”
“Không cần phải để ý đến ông ta, việc ông ta làm, thì cứ để ông ta ở trong tù đi.”
“Vậy dư luận bên ngoài?”