Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1900



Năm mới chúc cả nhà nhiều cơ hội mới, an khang thịnh vượng nhé!

Cô nói, anh trai, em yêu anh, anh biết không…

Cố Dạ Cần quên mắt hô hấp, giật mình mù mịt nhìn cô.

“Anh trai, em yêu anh, thực sự rất yêu rất yêu, yêu anh trọn mười năm, nếu như anh hỏi em mơ ước lớn nhất cuộc đời này là cái gì, vậy em nói cho anh biết, gả cho anh, làm Cố thái thái của anh, sinh con cho anh.”

“Thê nhưng, anh nói, danh phận và con cái, không phải là thứ em có thể mơ, nên anh xem, anh đã tự tay hủy đi ước mơ của em.”

“Anh thương yêu em mười năm này, chặn gian khổ cho em, thế nhưng cũng cho em một thân phong sương.”

“Nếu như đây là màn trả thù của anh đối với Diệp gia, vậy chúc mừng anh, anh đã thắng triệt triệt để để, anh dạy em từ yêu đến không yêu, trong lòng thiên sang bách khổng, sớm đã đã không còn dũng khí để yêu nữa.”

“Cố Dạ Cẩn, từ giờ trở đi, em không yêu anh nữa.”

Cố Dạ Cần, em không yêu anh nữa.

Những lời này nổ vang bên tai Cố Dạ Cần, con ngươi anh co rút, giật mình.

Kỳ thực cô yêu anh, anh biết.

Chỉ là, anh không ngờ đến cô lúc này tận miệng nói với anh, không yêu nữa.

Nhiều năm trước, ở cửa Diệp gia thấy được cô mặc chiếc đầm đỏ đắm mình trong ánh dương, cái nhìn kia, liền trở thành một tắc dương quang mà anh ngửa mặt khao khát bắt lấy trong tay.

Cô từng yêu anh.

Hiện tại, cô thu hồi tất cả tình yêu.

Trái tim Cô Dạ Cân như bị xé rách thành hai nửa, nỗi đau to lớn kèm theo kinh hoảng và mê man, anh cuối cùng cũng hiểu trong màn trả thù này, anh đã vứt bỏ cô.

Viền mắt đỏ thắm từ từ trở nên ướt át, Cố Dạ Cần đột nhiên cảm thấy mình như đứa trẻ bị vứt bỏ.

Anh xuất thân từ Cố gia dơ bản đê hèn, cả đời này chưa từng được yêu, sau đó có cô, anh cũng không biết rốt cuộc anh thu dưỡng cô, hay là cô thu dưỡng anh cô độc lưu lạc.

Khoảng thời gian mấy chục năm ấy, cô đỗ lại bên người anh, anh cũng bởi vì cô mà có một mái nhà.

Hiện tại, cô tuyên bô cô không yêu anh nữa, anh như đang gắng sức bắt lấy cát mịn x trong lòng bàn tay, mà từng hạt cát lại lặng lẽ trốn đi.

Anh đột nhiên trở nên thấp thỏm lo âu, anh không biết… anh không có cô sau này làm thế nào sống tiếp?

Cố Dạ Cẩn vươn bàn tay, nhẹ nhàng xoa Xoa mái tóc của cô, anh khép mị, cổ họng cuộn lên xuống, hồi lâu mới nói: “Linh Linh, em yêu hay là không yêy anh, không có bắt kỳ khác biệt nào, bởi vì, về sau em sẽ ở bên cạnh anh bồi bạn anh, không ai có thể tách xa chúng ta.”

Nói rồi Có Dạ Cần đặt môi trên khuôn mặt cô, từng chút một hôn sạch giọt lệ cô: “Linh Linh, chúng ta kết hôn đi!”

Lúc Diệp Linh mở mắt ra Cố Dạ Cần đã đi rồi, tối hôm qua anh hút rất nhiều thuốc, đến tận khuya mới lên giường ôm cô vào trong ngực ngủ.

Tối hôm qua anh ôm cô ôm rất chặt, khiến cô không thở được, lực đạo của anh dường như muốn nhào nặn cô vào trong máu xương anh.

Lúc này tiếng đập cửa vang lên: “Linh Linh! Linh Linh!”

Hoa tỷ tới.

Hoa tỷ tới vội vội vàng vàng, sau khi gõ cửa trực tiêp đi vào: “Linh Linh, tại sao em còn ngủ, mau nhanh nhanh rời giường, bên ngoài đã vỡ tổ rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv