Anh đã nói ra khỏi cánh cửa này cũng không cần trở về, cô vậy mà lại không quay đầu đi ngay.
Có thể làm sao?
Anh còn có thể làm sao?
Cố Dạ Cần cầm áo khoác ngoài, đuổi theo, anh thật đúng là sợ cô không trở lại!
Phạm Tư Minh ra khách sạn, thất hồn lạc phách đi tới trên đường cái, đêm nay đả kích quá lớn, anh ta cảm giác mình bị ép vỡ.
Lúc này phía sau đột nhiên truyên đên một tiếng kêu to: “Phạm Tư Minhl”
Phạm Tư Minh cứng đờ, nhanh chóng xoay người, anh thấy được Diệp Linh đuổi theo.
Diệp Linh mới vừa tắm xong, đang mặc váy ngủ bên ngoài tùy ý khoác chiếc cardigan, gió đêm thổi tan mái tóc dài ẩm, đôi mắt đen láy và khuôn mặt nhỏ mềm mị ấy có vẻ phá lệ rực rỡ xinh đẹp.
“Linh Linh!” Phạm Tư Minh lúc này chạy tới, anh ta kích động vừa vui mừng nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, em ra rồi, anh cũng biết em sẽ ra mà, em và Cố Dạ Cần rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói cho anh biêt, có phải anh ta ép buộc em hay không?”
Phạm Tư Minh nghĩ qua, mấy năm nay Diệp Linh bị nuôi dưỡng ở Cố gia, tâm tư bản thỉu không chịu nổi của Cố Dạ Cần, Diệp Linh cũng không chạy thoát.
Phạm Tư Minh chỉ hận mình không về sớm một chút: “Linh Linh, em đừng sợ, hiện tại bất luận kẻ nào sẽ không tổn thương được em, anh sẽ bảo vệ em, em mau rời khỏi Cố Dạ Cẩn rời khỏi Cố gia, anh sẽ giúp eml”
Diệp Linh nhìn cậu bé chân thành trước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Phạm Tư Minh, em yêu Cố Dạ Cần.”
Cô nói, Phạm Tư Minh, em yêu Cố Dạ Cần.
cho anh biêt, có phải anh ta ép buộc em hay không?”
Phạm Tư Minh nghĩ qua, mấy năm nay Diệp Linh bị nuôi dưỡng ở Cố gia, tâm tư bản thỉu không chịu nổi của Cố Dạ Cần, Diệp Linh cũng không chạy thoát.
Phạm Tư Minh chỉ hận mình không về sớm một chút: “Linh Linh, em đừng sợ, hiện tại bất luận kẻ nào sẽ không tổn thương được em, anh sẽ bảo vệ em, em mau rời khỏi Cố Dạ Cẩn rời khỏi Cố gia, anh sẽ giúp eml”
Diệp Linh nhìn cậu bé chân thành trước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Phạm Tư Minh, em yêu Cố Dạ Cần.”
Cô nói, Phạm Tư Minh, em yêu Có Dạ Cần.
Phạm Tư Minh cứng đờ.
“Phạm Tư Minh, em đi ra chỉ là muốn nói cho anh biết, em yêu Cố Dạ Cẩn, em bây giờ ở cùng anh ấy, dù xảy ra cái gì, vậy cũng là chuyện giữa em và anh ấy, em không hy vọng anh tham dự vào.”
“Còn nữa Phạm Tư Minh, lần này có thể gặp lại anh em thực sự rất vui vẻ, em xem anh là bạn, cho nên đừng yêu em, nếu như thấy em chật vật cũng mong anh lập tức xoay người rời đi, làm như không thấy, anh vẫn là dáng vẻ tốt đẹp nhất trong ký ức của em, mong anh vẫn tốt đẹp như vậy mãi.”
Nhìn hai tròng mắt sạch sẽ mà sáng ngời của Diệp Linh, trái tim Phạm Tư Minh vừa đau vừa mềm, anh ta đang suy nghĩ, bản thân chung quy đã đến chậm.
Trong tình yêu đến chậm một bước, chính là đến chậm cả đời.
Những năm kia Cố Dạ Cần luôn ở bên cạnh cô bồi cô lớn lên, ở thời điểm cô cô độc nhất không ai giúp, Cố Dạ Cần là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô, Cố Dạ Cẩn đã cho cô ấm áp và bầu bạn mà bắt kỳ ai khác đều không thể so sánh, cũng cho cô tình yêu khắc cốt minh tâm say đắm và đau xót, Cố Dạ Cần đã là người không thể thay thế trong đời cô.
Phạm Tư Minh nhận thua, anh ta gật đầu: “Được, Linh Linh, anh nghe em.”
Diệp Linh câu đôi môi đỏ mọng, giơ giơ đôi tay nhỏ bé: “Phạm Tư Minh, em đi nha, bye bye.”
Diệp Linh xoay người rời đi.