Cố Dạ Cẩn nhìn bóng lưng của Diệp Linh biến mất, ngay từ đầu cô vào vòng giải trí là anh ngầm đồng ý, thế nhưng từ từ anh phát hiện đây là quyết định sai lâm nhật anh đã làm, anh càng ngày càng không thích cái nghề này của cô.
Vẻ đẹp của cô quá khoe khoang, gợi dậy quá nhiều thèm muốn của đàn ông, cô chỉ thích hợp làm con chim yến trong cái lồng của anh.
Cô thuộc về anh.
Lúc này “ding” một tiếng, có tiếng báo Wechat vang lên.
Cố Dạ Cần cúi đầu vừa nhìn, hóa ra là điện thoại của Diệp Linh rơi ở đây.
Điện thoại của cô vang lên, có WeChat tới.
Cố Dạ Cẩn vươn tay cầm điện thoại lên, sau đó mở ra, thế nhưng điện thoại có mật mã.
Mật mã của cô là cái gì?
Cố Dạ Cần suy nghĩ một chút, sau đó nhập mật mã sáu só.
Mật mã chính xác, điện thoại mở ra.
Mật mã điện thoại của cô là… sinh nhật của anh.
Cũng như, mấy năm nay tất cả mật mã của anh đều là sinh nhật cô.
Cái này dường như là một thói quen sâu tận trong xương tủy.
Thói quen là thứ đáng sợ nhất.
Cố Dạ Cần chậm rãi nhếch môi, vui vẻ, anh mở ra WeChat, là Phạm Tư Minh gởi tới – Linh Linh à, buổi tối em có thời gian gặp mặt không?
Ngón tay thon dài của Cố Dạ Cần đè lên điện thoại, rep – Được, em ở bên ngoài khách sạn bảy sao XX chờ anh.
Vứt điện thoại xuống một bên, lúc này thư ký riêng đã đi tới: “Chủ tịch.”
Có Dạ Cẩn mím môi: “Đi gọi đạo diễn Vương qua đây, nói tôi có việc tìm ông ta.”
Diệp Linh về tới đoàn phim tiếp tục quay diễn, Dương Tân ngồi đối diện cô, cô ngước mắt nhìn sang, sau đó lịch sự gật đầu. . Đam Mỹ Sắc
Dương Tân cũng gật đâu đáp lê, trong mắt anh ta lộ ra vài phần tiếc hận.
Làm tiểu sinh mới nổi, Dương Tân đã sớm nghe nói đến đóa hồng đỏ kiều diễm nhất trong vòng giải trí – Diệp Linh, hiện tại thấy được Diệp Linh, vưu vật khuynh thành một đời, không khỏi hiến tâm người động.
Song vừa rồi Dương Tân tận mắt nhìn hấy Có Dạ Cần kéo Diệp Linh ngồi trên đùi anh, Cố Dạ Cần là ai, thủ phủ Hải Thành, quý tộc thương giới, đại lão tư bản, còn là kim chủ đại nhân.
Dương Tân hiểu quy tắc vòng giải trí, anh ta chỉ là không nghĩ tới Diệp Linh cũng có kim chủ.
Lúc này đạo diễn Vương đã đi tới: “Diệp Linh, Dương Tân, có chuyện nói với hai người, hủy bỏ cảnh hôn, không cần quay nữa.”
Diệp Linh ngẳắng đầu: “Vì sao?”
Đạo diễn Vương:… Còn có thể vì sao, vừa rồi Cố gia đã tìm tới cửal Dương Tân lập tức liền nghĩ đến Cố Dạ Cần, anh ngắng đầu, trong góc tối bên kia đã không còn thân ảnh anh tuấn của Có Dạ Cần, trên ghế trống không, anh đã đi.
Diệp Linh chụp xong liền lên đường, đến khách sạn bảy sao tìm Cố Dạ Cần.
Hoa tỷ đậu xe bảo mẫu ở tại bên ngoài khách sạn, Diệp Linh xuống xe, đi vào khách sạn.