Có Dạ Cần…
Diệp Linh thõng xuống hàng mi như lông vũ.
Bố Phạm nói tiếp: “Tối hôm trước lúc bác trở về nước đã gặp Cố Dạ Cẩn, không nghĩ tới đám con cháu của Cố gia lại có một nhân vật không tầm thường như vậy, con người Cô Dạ Cân này, tâm tư thâm trầm đến đáng sợ, bày mưu nghĩ kế, mây mưa thất thường, chỉ cần có cậu ta ở một ngày, Cố gia liền hưởng vô tận vinh hoa phú quý, chúng ta căn bản không thắng nổi Cố gia.”
Diệp Linh gật đầu, tán thành: “Đúng vậy.”
“Cho nên Linh Linh, Cố Dạ Cần liền giao cho con, áo giáp cứng rắn nhất, trái tim mềm mại nhất, con là duy nhất nhược điểm cùng uy hiếp đời cậu ta.”
Phải không?
Diệp Linh không tin, cô vẫn muốn biết anh đến tột cùng có yêu cô hay không, sau đó cô liền có đáp án, anh không yêu, anh cho cô chính là thích và cưng chiều.
Anh vĩnh viễn khắc chế, lạnh lùng, lý trí cùng tự giữ như vậy, anh chẳng bao giờ thất thố.
“Bác Phạm, nhiệm vụ này con sợ làm không được, bác đã đánh giá cao phân lượng của con trong lòng Cố Dạ Cần FOI.
Bố Phạm cười lắc đầu: “Linh Linh, rốt cuộc là bác đánh giá cao, hay là con đánh giá thấp, không bằng chúng ta cứ chờ xem, vạch trần từng lớp sương mù để chúng ta nhìn thử trái tim người đàn ông Cố Dạ Cần này.”
Diệp Linh không nói gì.
“Linh Linh, chúng ta liên thủ đi! Con còn do dự cái gì, lẽ nào con không muốn báo thù?” Bố Phạm tha thiết nói.
Diệp Linh đứng lặng trong gió đêm, làn váy trên người phất động, cô nâng đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Bố Phạm, cười nói: “Bác Phạm, bác làm sao biết được quan hệ giữa con và Có Dạ Cần?”
Bố Phạm cứng đờ, ông không ngờ đến Diệp Linh đột nhiên đặt câu hỏi, chiếu ngược ông một quân.
Ánh mắt Diệp Linh trong suốt, khóe môi mang theo ý cười: “Bác Phạm, bác đã sớm phái người điều tra qua quan hệ giữa con và Cố Dạ Cần rồi nhỉ, lần này trở về bác rốt cuộc muốn giúp con, hay là lợi dụng con?”
Bố Phạm nhìn Diệp Linh, thần sắc khôi phục bình thường: “Linh Linh, con thật không hỗ là con gái của Diệp gia, song nói là bác lợi dụng con, không bằng nói chúng ta giúp đỡ cho nhau, mục tiêu của chúng ta giống nhau, bác hận Cố gia là thật, giúp Diệp gia báo thù cũng là thật, người bây giờ con có thể liên thủ chỉ có bác.”
Diệp Linh trầm mặc, một lát sau mới nói: “Con cần suy nghĩ một chút.”
“Được, Linh Linh, bác chờ tin con.”
Lúc này một giọng nói mềm mại vang lên: “Bố ơi, con đã trở về.”
Diệp Linh ngước mắt, là con gái bố Phạm, cũng chính là em gái Phạm Tư Minh – Phạm Trình Trình đã trở về.
Phạm Trình Trình năm nay mới tròn 18 tuổi, mới lên đại học, cô ta xinh đẹp, ngây thơ lại rực rỡ, dáng vẻ rất tốt đẹp.
Đều nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của bố, bố Phạm lộ ra từ ái mỉm cười: “Trình Trình, trời lạnh như thế, sao con lại mặc váy?”
Phạm Trình Trình đã chạy tới khoác lên cánh tay bố Phạm, chu đôi môi đỏ mọng làm nũng nói: “Bố, những bạn học kia của con đều mặc như vậy, mặc váy đẹp mà, con gái đều thích chưng diện nha.”
Bố Phạm bất đắc dĩ lại cưng chiều cười.
Diệp Linh nhìn ra được Bố Phạm là một người bố tốt, ông đối với mình một đôi con trai con gái Phạm Tư Minh Phạm Trình Trình bảo vệ tốt tất cả.