Cố Dạ Cẩn chống bàn tay to lên mặt bàn bên cạnh cô, từ trên cao hạ vây cô trong lòng mình: “Chắc là do hai ta ăn không cùng kiểu, để anh ném thử trong miệng em…”
Anh cụp mắt hướng lên môi cô.
“Không muốn.” Diệp Linh nhanh chóng tránh ra, không để cho anh hôn.
Cố Dạ Cần nhìn cô một cái, bàn tay to xuyên vào mái tóc dài của cô, giữ lại gáy cô, hơi dùng lực ép cô ngắng đầu, sau đó hôn xuống.
Diệp Linh run mi bị ép để anh hôn, hiện tại đầu cô đều trong lòng bàn tay của anh, anh hoàn toàn nắm cô trong tay, không để cho cô bất kỳ cự tuyệt và cơ hội trốn tránh nào.
Một lát sau, đến khi Diệp Linh cảm thấy môi lưỡi đã bắt đầu tê dại, Cố Dạ Cần mới buông lỏng cô ra: “Diệp tiểu tiên nữ, ăn hết tiên thảo của em đi!”
“…” Diệp Linh câm lây muông nhỏ, tiêp tục ăn xà lách rau quả của mình.
Cố Dạ Cẩn ngồi trên ghế sa lon, đôi chân dài ưu nhã tùy ý vắt chéo lên nhau, cầm trong tay một phần văn kiện, anh tròng mắt nhìn: “Con búp bê Phạm Tư Minh đưa cho em, em thích đến vậy?”
Diệp Linh nhìn thoáng qua búp bê trong tay, thật sự cô rất thích con búp bê này, sau khi mang về cũng không rời thân.
“Đúng vậy, em rất thích.”
Cố Dạ Cần không ngắng đầu, chuyên chú xem văn kiện, song đôi môi mỏng nhếch ra nụ cười nhàn nhạt, anh thấp giọng nói: “Thích búp bê là mấy bé gái, Linh Linh, em đã qua tuôi bé gái rôi, bây giờ em nên thích trang sức….. kim cương!”
Tuy anh đã tăng cô cả châu báu kim cương dạ minh châu cũng không thấy cô thích như thế.
Diệp Linh cầm búp bê ở trong tay, ngước mắt hờn dỗi liếc mắt người đàn ông trên ghế salon: “Sao anh lại nói âm dương quái khí như thế, búp bê của em trêu chọc anh sao, em vẫn còn nhỏ, người ta thấy em sẽ gọi một tiếng chị, còn anh thì sao, chú Cốt!”
Diệp Linh càng thêm nặng tiếng lên hai chữ “chú Cố” này, cố ý kích thích anh.
Cố Dạ Cần chưa từng cảm giác mình lớn tuổi, thế nhưng con khỉ Phạm Tư Minh không biêt nơi hẻo lánh đâu chạy đến lại gọi anh là chú Cố, anh rất khó chịu, điều này làm cho anh có cảm giác như trâu già gặm cỏ non.
Cố Dạ Cẩn nhẹ nhàng phát động mí mắt nhìn Diệp Linh: “Có tin lát nữa chú Cố sẽ dạy em ở trên giường một trận không?”
Tin.
Đương nhiên tin rồi.
Diệp Linh không để ý tới anh, tiếp tục ăn rau.
Lúc này “ding” một tiếng, điện thoại Diệp Linh vang lên, WeChat tới.
Diệp Linh mở ra WeChat vừa nhìn, là Phạm Tư Minh gởi tới — Linh Linh à, ngày mai ăn cơm chung không.
Diệp Linh muốn từ chối, bất cứ bữa ăn nào cô cũng không muốn tham gia.
Thế nhưng Phạm Tư Minh lại bồi thêm một câu — bố anh muốn gặp em.
Diệp Linh dừng lại, khi đó cô còn nhỏ, đối với bố Phạm đã không có ấn tượng gì rồi, song, đều nói hai nhà Diệp Phạm là thế giao, vậy bố Phạm muốn gặp cô, có phải muốn nói cái gì đó với cô hay không 2 Diệp Linh đáp lại một chữ — được.
Lúc này bên tai liền truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính của Cố Dạ Cẩn: “Ai gửi tin WeChat cho em, Phạm Tư Minh?”
Diệp Linh để điện thoại di dộng xuống: “Đúng vậy, Phạm Tư Minh hẹn em ngày mai cùng nhau ăn cơm.”