“Tôi không muốn, ở đây thật bản, cái sopha này bẩn chết.”
Cố Dạ Cẩn biết cô chú ý cái gì, anh thuận tay kéo qua áo khoác ngoài của mình lót trên ghế sopha, sau đó hai tay nâng cô ôm lên, để cô ngồi trên áo khoác ngoài của mình: “Như vậy không bẩn nữa! Em không phải ngồi ở trên ghế salon rồi.”
Sắc mặt Diệp Linh hơi trắng, người vẫn còn đang giãy giụa, cô không muốn chạm vào sopha, cũng không muốn đụng vào áo khoác ngoài của anh: “Áo khoác của anh cũng rất bản, cả người anh đều bản, buông ra, đừng chạm vào tôi!”
an HĐ n Một bên Trân Viên Viên đã nhìn trợn mắt hốc mồm, Cố Dạ Cần trong ấn tượng cô ta là ai, thủ phủ Hải Thành, đại lão thương giới một tay che trời, đạm mạc bạc tình.
Lúc cô ta đi với anh, luôn phải dùng tắt cả biện pháp làm anh vui lòng, đón ý nói hùa anh.
Thế nhưng, người đàn ông trước mắt này là ai2 Anh lại cởi áo khoác liền đệm dưới mông Diệp Linh, Diệp Linh mặt tái nhợt cứ bận tâm chuyện bẩn sạch, anh còn kiềm chế tính tình dỗ cô, ai không biết còn tưởng rằng anh đang dỗ con gái mình.
: Ề Nghe cô nói mình bân, mi tâm Cô Dạ Cần trực tiếp trầm xuống: “Tôi bẩn ở đâu?”
“Anh còn không bản sao? Vật đó bị người ta… như ăn vào, anh nói có bẩn không?” Diệp Linh trả lời lại một cách mỉa mai.
Khuôn mặt tuần tú kia của Cố Dạ Cẩn rất xấu, im lặng vài giây anh tự tay ôm Diệp Linh, trực tiếp đưa đến trên giường lớn trong phòng.
Diệp Linh chạm được giường đã muốn đứng lên, thế nhưng Cố Dạ Cần đè xuống bờ vai oánh nhuận của cô không cho phép cô di chuyển: “Được rồi, đừng làm rộn, chúng ta còn chưa lăn giường mà.”
Diệp Linh bất động, chậm rãi yên tĩnh lại.
Thế nhưng máy giây sau, cô hất tay của anh ra: “Cách tôi xa một chút, đừng chạm vào tôi, trên người anh có mùi khó ngửi lắm!”
Cố Dạ Cần thấy cô chau lên mày liễu, dáng vẻ thật sự rất ghét bỏ, anh sợ cô nôn, nên trực tiếp xoay người vào phòng tắm, đi tắm trước.
Lúc này anh nhìn thoáng qua Trần Viên Viên cạnh cửa, ánh mắt lạnh như băng không chút nhiệt độ, như thể người vừa rồi lấy lòng mình không phải cô ta: “Xem đủ chưa? Cô không tự đi, là muốn tôi mời người đưa khiêng cô đi?”
Anh dùng chữ “khiêng” đó, Trần Viên Viên chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cô ta xoay người rời đi.
Đi tới bên cửa, giọng nói bạc tình của Cố Dạ Cẩn từ phía sau truyền đến: “Quản kỹ cái miệng mình, cần thận họa là từ miệng mà ra.”
Con ngươi Tryapbeo co rụt lại, vội vàng bỏ chạy.
Cố Dạ Cẩn vào phòng tắm tắm gội, dùng sữa tắm chà rửa trên người tận máy lần mới ra ngoài, Diệp Linh ngồi ở trên giường, không chạy, bởi vì bên ngoài có hộ vệ của anh canh chừng, chỉ đề phòng cô.
Ánh mắt Cố Dạ Cần rơi vào Diệp Linh trên người, cô ngoan ngoãn ôm đầu gối ngồi ở trên giường, mái tóc dài màu trà cuộn sóng lười biếng rối tung ở đầu vai, dưới ánh đèn đường đêm xuyên qua tầng tầng cửa số tiến đến trên người cô, cô xinh đẹp đến không chân thật như vậy.
Có Dạ Cẩn luyến tiếc dời mắt đi, trong khoảng thời gian này anh quen không ít phụ nữ, đều là trẻ đẹp, nhưng anh phải thừa nhận, những cô gái kia xinh đẹp cũng không bằng một phần vạn cô.
Đã nhiều năm như Vậy, anh nhìn cô vẫn tâm động như cũ.
“Đang suy nghĩ gì?” Cố Dạ Cần đi tới hỏi.
Diệp Linh ngắng đầu, lười biếng cất tiếng: “Ah, không có gì, đột nhiên suy nghĩ… lúc anh cùng những người phụ nữ kia có dùng biện pháp tránh thai không?”
Cố Dạ Cần rũ mí mắt tuần mỹ nhìn cô, anh ngược sáng, nên biểu tình trên mặt không thấy rõ: “Linh Linh, tôi đã buông em ra rồi, nên em đừng nên hỏi tôi những vấn đề riêng tư này, mặc kệ tôi cùng người phụ nữ nào ở cùng một chỗ, làm đến bước kia, em đều phải lộ ra dáng vẻ thờ ơ, bằng không… em như bây giờ nhìn tôi và người phụ nữ khác ở cùng một chỗ lại nói tôi bẩn, càn quấy với tôi, còn hỏi tôi có dùng biện pháp tránh thai không, em kịch liệt phản ứng như vậy khiến tôi có một loại ảo giác, ä: ; có một loại… ảo giác em vân đê ý đên tôi.”