Hạ Tịch Quán cũng không bắt ngờ, Cố Dạ Cần sẽ đến, bởi vì Diệp Linh ở chỗ này, hôm nay anh vẫn mặc hợp thể tây trang màu đen như cũ, trên khuôn mặt tuấn tú đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, nhìn nho nhã sạch sẽ, cũng vô cùng trẻ tuổi tuần mỹ.
Song, anh không phải đến một mình, bên cạnh anh còn có một người, là một cô gái vô cùng trẻ tuổi xinh đẹp.
Cô gái kia ngồi bên người Cố Dạ Cần, ôm thật chặt cánh tay Có Dạ Cần, thân thể trẻ tuổi căng mịn hận không thể dính vào trên người Có Dạ Cần.
Cô gái xinh đẹp mến mộ nhìn Cố Dạ Cần, như chim nhỏ nép vào người đang nói cái gì đó, Cố Dạ Cẩn nhàn nhạt nhếch lên môi mỏng, nhìn hết sức cưng chiều.
Cứ như vậy liếc mắt, xe đã vội vã phóng đi, biến mắt trong tầm mắt.
Hạ Tịch Quán biết trong khoảng thời gian này Cố Dạ Cần quen rất nhiều bạn gái, trước đây bên người chỉ có một Diệp Linh, anh đã bắt đầu thay phụ nữ như thay quần áo: “Linh Linh, đó là tân sủng mới của Cố tổng?”
Ánh mắt Diệp Linh rơi trên bóng xe, khuôn mặt nhỏ dịu dàng đáng yêu cũng không có tâm tình gì lớn, chỉ là nhàn nhạt lười biếng nói: “Ừ, tân sủng kia khá quen mặt, hình như là tiểu hoa đán mới nổi trong vòng giải trí gần đây, tài nguyên cô ta tốt lắm, diễn mấy bộ phim cũng có chế tác lớn, tất cả mọi người đều nói phía sau cô ta có một kim chủ cường đại, hiện tại xem ra, vị kim chủ đại nhân này chính là Cố Dạ Cần rồi.”
Hạ Tịch Quán nhìn Diệp Linh, trong đôi mắt trong vắt lộ ra vài phần lo lắng.
Diệp Linh nhếch đôi môi đỏ mọng: “Quán Quán, cậu nhìn tớ như vậy làm cái gì, tớ rất ổn, tuy là tớ là cựu tân: sủng bị ném bỏ rôi, kim chủ đại nhân của tớ có niềm vui mới, bắt đầu chở che cho người khác, thế nhưng, cái này đã không ảnh hưởng tới giò tớ bây giờ đây rồi.”
Hạ Tịch Quán và Diệp Linh bị kéo đến một phòng, bắt đầu tiếp thu huấn luyện.
Cô giáo huấn luyện không phải Lâm Thủy Dao, mà là My nương tâm phúc của Lâm Thủy Dao.
“Quán Quán, Linh Linh, các cô biết tuýp đàn ông như thế nào nhất được nhiều người phụ nữ thích nhất không?” My nương cười hỏi.
Hạ Tịch Quán chỉ hiểu được đôi chút về Ẻ ự chuyện tình ái, người thây duy nhât chính là Lục Hàn Đình, hiện tại My nương nhiệt tình như lửa, muốn truyền đạo thụ nghiệp cho cô, cô chỉ có thể nháy đôi mắt trong vắt hết sức tò mò nhìn My nương.
My nương thần bí cười nói: “Đương nhiên là… người đàn ông có “hàng to”…
là được nhiều người phụ nữ thích nhất rồi.”
Hạ Tịch Quán: “…”
My nương cũng quá thẳng thắn rồi đó!
“Quán Quán, đừng lộ ra dáng vẻ chưa thấy qua việc đời như thế, nào, chị dạy em nhìn đàn ông có hàng to như thế nào, học xong về sau, tất cả đàn ông trong mắt em đều trần truồng!”
Hạ tịch Quán đứng phát lên, cô lộ ra biểu tình quá mót, xoay người căng giò chạy.
“Này, Quán Quán!”
Hạ tịch Quán trốn thoát, trong phòng chỉ còn sót My nương cùng Diệp Linh, My nương từ trên xuống dưới nhìn Diệp ; Linh vài lân, lên tiêng “chặc chặc”: “Linh Linh, tử thái này của em, thật là trời sinh vưu vật.”
So với Hạ Tịch Quán bức rức, Diệp Linh thong dong phóng khoáng hơn rất nhiều: “Cảm ơn đã khen.”
“Nào, đừng cảm ơn, Linh Linh, em đeo cái guốc gỗ này đi, chị dạy cho em đi vài bước.”
My nương cho Diệp Linh xỏ đôi guốc gỗ, bảo cô lắc mông bước đi.
“Một… Hai… Ba, bắt đầu.”
Theo nhịp điệu My nương, Diệp Linh lắc lắc dáng người mềm mị bắt đầu bước đi, My nương liên tục tán thưởng, Diệp Linh thật sự có thiên phú.