“Cái thằng này, còn thần thần bí bí nữa, ta nói rồi mà, con ta chưa từng để ta thất vọng, thực sự là con trai ngoan của tai”
Lệ Quân Mặc: “…
“Mà cái này khiến cho người ta khẩn trương ghê, lần đầu tiên thấy con dâu của ta, ta muốn mặc đẹp một chút, ta phải làm đẹp cho bản thân mình mới được, má Ngô, đi, giúp ta chải tóc thay đồ.
“Yes Sir lão phu nhân.”
Lệ lão phu nhân mang theo má Ngô vui vẻ trở về phòng chuẩn bị.
Bác Phúc vẫn còn ở đây, Lệ Quân Mặc thì nhìn bác Phúc.
Bác Phúc lắc lắc cánh tay bị đau của mình, mấy năm nay cô gái bị ông ném ra ngoài không ngàn cũng trăm người rồi, bây giờ có thể triệt để thả hai tay ra rồi.
Bác Phúc giơ tay lên, cho Lệ Quân Mặc một ngón tay cái.
Lâm Thủy Dao trong khoảng thời gian này vẫn chưa gượng dậy nổi, bà thực sự không nghĩ ra Anh Lạc cùng với bà ở Lan Lâu Cổ Quốc sống tốt nhiều năm như vậy sao vừa trở lại đã đột ngột ra đi.
Cuối cùng bà đưa ra một cái kết luận – đàn ông quả nhiên có độc!
Lâm Thủy Dao thương tâm khổ sở thật lâu, ngay cả chuyện đoạt lại giang hồ bí tịch cũng gác qua một bên, hiện tại lo lắng tán đi, tất cả mọi người bắt đầu quay về quỹ đạo bình thừơng, bà mới đến đoạt về giang hồ bí tịch.
Bà không có nghĩ tới là, Lệ Quân Mặc lại đáp ứng sảng khoái như vậy, trực tiếp để bà tới lấy.
Lâm Thủy Dao dựa theo địa chỉ chạy đến Lệ gia đại trạch, nhà cửa rất khí phái, đình đài lầu các, vừa nhìn chính là nhà ở của nhà giàu đỉnh cấp.
Khi đó Lâm Thủy Dao chọn trúng Lệ Quân Mặc, hoàn toàn là nhìn trúng bộ gen hoàn mỹ nhất trên người ông, hiện tại xem ra người đàn ông này chẳng những có gen tốt, còn siêu có tiền.
Lâm Thủy Dao đi vào bên trong, lúc này bà liền thấy phía trước đèn đuốc sáng choang, Lệ lão phu nhân, má Ngô và bác Phúc đã sớm đứng ở ngoài cửa, tự mình nghênh tiếp bà.
Chiến trận lớn quá đi.
Lâm Thủy Dao hóa ngốc tại chỗ.
Lệ lão phu nhân rất xa liền thấy Lâm Thủy Dao tới, bà nhanh chóng tiến lên, biểu tình vui quá mà khóc phảng phất đang nói – con dâu thát lạc nhiều năm tích của ta!
Lệ lão phu nhân đi tới trước mặt Lâm Thủy Dao, kéo lại tay Lâm Thủy Dao, từ trên xuống dưới quan sát Lâm Thủy.
Dao vài lần, sau đó hài lòng gật gật đầu: “Tối! Thật tốt!
Thật tốt!”
Lâm Thủy Dao có hơi xấu hổ, bà chớp hàng mi: “Xin hỏi…
đây là nhà của Lệ Quân Mặc ạ? Cháu tới tìm Lệ Quân Mặc.”
*Ừ đúng rồi, nơi này chính là Lệ gia, ta là mẹ ruột Quân Mặc.” Lệ lão phu nhân nhanh chóng tự giới thiệu mình.
Cái gì?
Nói cách khác vị này chính là bà cố nội của Dịch Dịch Bì Bì và Tinh Tinh?
Lâm Thủy Dao cong đôi môi đỏ mọng: “Lão phu nhân, chào bà ạ, con là mẹ của Quán Quán, con tên Lâm Thủy Dao ạ.”