Trước đây bố anh Lục Tư Tước đã từng nói, A Đình, con may mắn hơn bố nhiều.
Lúc đó Lục Hàn Đình không thể hiểu lời bố, hiện tại mới chính thức hiểu ra.
Anh đã tới trễ.
Nếu như cô khi còn bé không bị Lâm Thủy Dao mang đi, anh và cô lại sẽ thế nào?
Có phải mấy năm nay đó cô sẽ lớn lên bên cạnh anh?
Thế nhưng duyên phận từ nơi sâu xa tự có an bài, một ánh mắt trên xe lửa kia, anh đã hãm sâu, tình không biết từ lúc nào đã âm thầm nhen nhóm, cháy mãi đến tình thâm.
Dưới lòng bàn tay mềm mại của Hạ Tịch Quán bắp thịt cả người anh cứng như sắt, cô cảm thấy sóng tình anh đang cuộn trào mãnh liệt.
Hàng mi nhỏ dài run rẩy, Hạ Tịch Quán chậm rãi vươn tay, ôm lấy vòng hông lớn của anh: “Lục tiên sinh, vậy em liền tha thứ cho anh đó, bởi vì anh tuy đã tới trễ, nhưng, cũng không có vắng mắt, chuyện cũ không thể quay đầu lại, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.
Đôi môi mỏng của Lục Hàn Đình dán vằng trán trắng nõn hương mềm của cô, hôn từng lần một, hôn thế nào cũng không đủ, không biết làm sao nữa, anh cảm thấy cô gái này đã lắp đầy trái tim anh.
“Quãng đời còn lại, cũng xin chỉ giáo nhiều hơn.” Lục Hàn Đình dời môi xuống, nhẹ nhàng mổ mỗ môi cô.
Hạ Tịch Quán ngọt ngào cười, hai tay nhỏ bé ôm chặt anh, sau đó ngây ngô mà chủ động đáp lại nụ hôn của anh.
Mấy phút sau, hai người đỏ mặt thỏ hỗn hển tách nhau ra.
Thế nhưng môi hai người còn dính vào nhau, gần đến độ có thể cảm giác được rung động và nhịp tim rối loạn của đôi bên, bàn tay rõ ràng khớp xương của Lục Hàn Đình để trên vòng eo mềm của cô, nhéo nhéo, yết hầu nhô ra trên dưới cuộn: “Quán Quán, anh muốn…”
Bọn họ đã rất lâu không có thân mật, cô căn bản cũng không để anh chạm vào, hiện tại anh muốn…
Anh muốn khắc chế mình một chút, anh cũng biết chính mình đòi hỏi rất nhiều lần, dục vọng sinh lý cường liệt, anh ôm cô, hôn cô, có đôi khi cả ngày không nhìn thấy cô, đột nhiên nhìn cô một cái, anh cũng có thể có phản ứng.
Cô nói rất đúng, anh là thể chất chó săn.
Cho nên cảm giác đã lâu không chạm vào cô, hiện tại rất muốn, lại sợ cô không cho.
Hạ Tịch Quán ôm lấy cổ của người đàn ông, đôi môi nhỏ sưng đỏ óng ánh nước hôn lên môi người đàn ông: “Lục tiên sinh, bất kể lúc nào, chỉ cần anh muốn, em liền cho, toàn bộ em là của anh…”
Toàn bộ em là của anh.
Lục Hàn Đình trực tiếp ôm ngang cô lên, đưa đến trên giường lớn mềm mại, sau đó anh cúi người.
Hạ Tịch Quán luôn luôn có chút ngượng ngùng, trong dáng vẻ e ấp động lòng người có một vẻ đặc biệt mị hoặc, hàng mi dài như lông quạt bất an run run, cô từ từ nhắm hai mắt, không dám nhìn anh.
“Quán Quán, mở mắt ra, nhìn anh.” Lục Hàn Đình hôn môi của cô trầm giọng dụ dỗ.
Hạ Tịch Quán bị anh dỗ mở mắt ra, tiến vào trong hai tròng mắt cực kỳ nóng bỏng của anh, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, nhìn cô.
Khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán từ từ ửng đỏ, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, trong tròng mát lắp lánh ánh nước, toàn thân yêu kiều có thể bóp ra nước, thực sự là tiểu yêu tinh câu hồn đàn ông.
Lục Hàn Đình cảm giác mình không nhịn được, anh động thủ chuẩn bị kéo thất lưng của mình, thế nhưng ngay lúc đó ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng thím Tô: “Cô gia đâu? Sao không thấy cô gia đâu nữa?”
Thím Triệu vỗ đùi: “Gay rồi, cô gia chẳng lẽ lén chạy vào phòng tiểu thư!?”