Lục Hàn Đình không muôn ăn cơm, anh chỉ muôn cùng Hạ Tịch Quán nói chuyện riêng: “Quán Quán, anh…”
Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu hờn dỗi liếc mắt anh, sau đó dùng ánh mắt chỉ chỉ bồn rửa tay: “Lục tiên sinh, nhanh đi rửa tay, ăn cơm trước.”
Trong lòng Lục Hàn Đình gấp như có kiến bò, anh cảm thấy Hạ Tịch Quán là cố ý, đại khái là nghiêm phạt anh, nghiêm phạt anh không sớm nhận ra cô.
Lục Hàn Đình chỉ đành đi rửa tay, thím Triệu là đầu bếp nữ Giang Nam, làm một bàn thức ăn rất ngon, cơm tối hết sức phong phú.
Mãi mới chờ đến lúc bữa cơm kết thúc, Lục Hàn Đình lại tới bên người Hạ Tịch Quán, thấp giọng nói: “Quán Quán, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi.”
Hạ Tịch Quán câu môi, gật đầu đồng ý: “Cũng được ạ.”
Lục Hàn Đình hai mắt đều sáng.
Lúc này thím Tô đi tới: “Cô gia, phòng của cậu đã dọn xong, có thể đi nghỉ rồi.”
Có ý gì?
Lục Hàn Đình trực tiếp cứng đờ tại chỗ: “Phòng… cho tôi?”
Ngụ ý là – không phải tôi ngủ chung với Quán Quán sao?
Thím Tô rát xin lỗi lắc đầu: “Cô gia, cậu ngủ phòng của cậu, tiểu thư ngủ phòng tiểu thư, phòng của cậu ở dưới lầu, phòng tiểu thư ở trên lầu.”
*.” Lục Hàn Đình không vui, hơn nữa anh còn viết rõ nó viết ở trên mặt: “Khụ, thím Tô, thím đã gọi tôi một tiếng cô gia, chẳng lẽ còn muốn tôi với tiểu thư nhà thím chia phòng ngủ sao?”
Thím Tô cười nói: “Cô gia, tôi gọi cậu một tiếng cô gia là kính xưng, cậu còn chưa lĩnh giấy kết hôn với tiểu thư tôi đâu, không tính.”
Ngụ ý của thím Tô là – cậu đừng có mà múa rìu qua mắt thợ, có bản lĩnh chờ cậu cưới được tiểu thư nhà tôi rồi hãng nói!
Mặt Lục Hàn Đình đen như đít nồi, anh nhìn về phía Hạ Tịch Quán – Quán Quán, mau mau giúp anh đi!
Hạ Tịch Quán nhận gối và chăn từ tay thím Tô, trực tiếp nhét vào trong lòng Lục Hàn Đình, ngọt ngào cười nói: “Lục tiên sinh, ngủ ngon nha.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán xoay người lên lầu.
Lục Hàn Đình: “…”
Trong phòng.
Hạ Tịch Quán mới từ trong phòng tắm đi ra, cô mới vừa tắm xong, trên người mặc váy ngủ bằng lụa, mắt nhập nhèm.
Dùng khăn mặt chà lau sạch sẽ mái tóc dài, cô liền nhớ lại dáng vẻ Lục tiên sinh vậy xụ mặt vừa rồi, cô chậm rãi cong môi.
Đáng đời!
Lúc này bên tai truyền đến tiếng động, sau đó cửa sổ phòng cô bị mở ra từ bên ngoài.
Người nào?
Hạ Tịch Quán quay đầu, lập tức liền thấy thân thể đồ sộ kia của Lục Hàn Đình, anh lại… nhảy cửa sổ lên!
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đứng dậy: “Lục tiên sinh, anh nhảy cửa số luôn đây hả? Mau đi ra, không… không thì em gọi người đói”
Hạ Tịch Quán xoay người chạy.