*Có phải thân thể khó chịu hay không?” Ông khàn giọng hỏi.
Liễu Anh Lạc lắc đầu, không phải thân thể khó chịu, mà là vì ông mà đau lòng: “Không cần, đã hết đau.”
Lục Tư Tước nhàn nhạt hừ một tiếng, xem như là đáp lại, ông không thu tay về, lòng bàn tay to lớn vuốt nhè nhẹ da thịt của bà, một cái lại một cái.
Ánh mắt của ông rất nóng, nhìn bà không chút che giấu nào, trần trụi.
Nơi được ông vuốt ve cháy lên, Liễu Anh Lạc mắt tự nhiên tránh mặt sang bên cạnh.
Thấy bà tránh, Lục Tư Tước nhẹ nhắm mắt, che tất cả tâm tình ở đáy mắt, ông đứng dậy, ôm ngang bà lên, đặt trên giường lớn mềm mại.
“Yên tâm, em không muốn, anh sẽ không ép buộc em, vừa rồi chỉ là hù dọa em một chút,” Nói rồi ông dung túng thở dài một cái: “Anh Lạc, anh vẫn như vậy, không có cách nào với em.”
Trái tim Liễu Anh Lạc mềm nhũữn: “Em tưởng… anh đã mang Lý Ngọc đi.”
“Không có, anh chỉ đuổi cô ta đi.”
“Anh không muốn phụ nữ sao?”
Viền mắt ông sâu thẳm nhuộm đẩy tia máu, dục vọng kinh người làm ông nhìn có vài phần đáng sợ.
Dược tính trên người ông càng ngày càng nặng.
Lục Tư Tước ngước mắt, nhìn bà một cái: “Người phụ nữ: anh muốn chỉ có em, anh không có ý định chạm vào Lý Ngọc kia, không sao đâu, lát nữa anh đến phòng tắm trong tắm nước lạnh, sau này em không cho anh chạm anh sẽ không chạm, chỉ cần một tháng này, em hầu ở bên cạnh anh là được.”
Ôm người bà yêu.
Ôm Lục Tư Tước của bà.
Bước chân của Lục Tư Tước triệt để cứng đờ.
Vươn bàn tay, sờ lên hai tay nhỏ bé to bên hông, qua lại vuốt ve: “Anh Lạc, em lại đang dằn vặt anh, đúng không?
Bây giờ một chút chủ động của em trong mắt anh đều là ám chỉ, anh đã dùng hết tất cả khí lực áp chế ham muốn của mình với em, cho nên cách anh xa một chút, đừng chạm vào anh, để anh ở một mình, buông tay ra, thừa dịp bây giờ còn kịp.”
Liễu Anh Lạc lắc đầu: “Không buông.”
Lục Tư Tước nhanh chóng xoay người, khóe mắt đỏ thắm sâu hẹp chăm chú nhìn bà: “Em có biết mình đang làm gì không?”