Lục Tư Tước hút một hơi thuốc thật sâu, sau đó sẽ chậm rãi phun ra: “Rót cốc nước tới đây.”
“Vâng, tiên sinh.”
Diệp quản gia xoay người đi làm ngay.
Thế nhưng đi được một bước, bước chân của Diệp quản gia đột nhiên bị kiềm hãm, ông ngoái đầu nhìn lại, khiếp sợ nhìn Lục Tư Tước: “Tiên sinh, ngài là muốn… uống thuốc?”
Lục Tư Tước nhếch đôi môi mỏng, tối hôm nay ông nhất định phải có được bà.
Ông đã đợi không kịp, thời gian lặng yên trồn giữa kẽ tay, ông một giây cũng không muốn đợi.
Ông biết mình trở nên tham lam, ông muốn toàn thân toàn ý sở hữu bà.
Diệp quản gia đưa tới một cốc nước, Lục Tư Tước đỗ thuốc bột vẫy vào, sau đó uống hết.
Cầm chìa khóa xe lên, ông đứng dậy, trở về biệt thự, tìm bà.
Ông muốn xem xem, bà nhẫn tâm với ông đến mức nào?
Trong biệt thự.
Liễu Anh Lạc nằm trên giường lớn mềm mại, lăn qua lộn lại không ngủ được, bà không biết ông đi đâu, đêm nay có thể trở về hay không.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng gõ cửa, có người ở bên ngoài gõ cửa.
Bà mở mắt ra: “Ai vậy?”
“Anh.”
Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.
Là Lục Tư Tước.
Ông đã trở về.
Yêu, hay không yêu…
Bà yêu mà.
Cho nên, căn bản cũng không cần phải diễn.
Trong tròng mắt sâu thẳm của Lục Tư Tước dâng lên vài phần dịu dàng, ông nắm bàn tay mềm mại của bà, đặt trên gương mặt mình.
Rũ xuống đôi mắt anh tuần, ông dùng gò má của mình cọ xát bàn tay bà, dáng vẻ cầu thương yêu.