Lục Hàn Đình không phải là… đại ca ca… mà năm đó cô cứu đấy chứ!?
Lẽ nào Hạ Nghiên Nghiên và Trầm Tiểu Liên đều là thế thân của cô, hai người các ả một trước một sau thay thế cô?
“Hạ tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, đây cũng là nguyên nhân vì sao chủ tử không dám nói cho cô biết, chủ tử tìm kiếm cô gái năm đó kia cũng là bởi vì cảm thấy chuyện này thật không đơn giản, năm đó chủ tử trước sau gặp phải hai lần truy sát, cô gái kia xâu chuỗi trong đó, lại bị Hạ Nghiên Nghiên và Trầm Tiểu Liên trước sau thế thân, chuyện này tuyệt không bình thường, chủ tử muốn điều tra rõ tất cả chân tướng trong đó, nhìn xem rốt cuộc người nào đang giả thần giả quỷ.” Sùng Văn giải thích.
Hạ Tịch Quán hoàn hồn: ‘Ò, tôi hiểu, tôi sẽ không suy nghĩ nhiều.”
*” Sùng Văn nhìn dáng vẻ Hạ Tịch Quán thong dong bình tĩnh thật sự không hiểu nổi đến tột cùng cô nghĩ cái gì.
“Được rồi,” Hạ Tịch Quán muốn xác định một việc: “Năm đó nơi Lục Hàn Đình được cô gái kia cứu là ở đâu?”
“Chỗ đó có ảnh chụp, ảnh chụp ở trong ngăn kéo thư phòng của chủ tử.”
Vậy còn chờ gì?
Đi xem ngay bây giờ.
Xong xong rồi, Hạ tiểu thư nhất định tức giận rồi, hôm nay bữa cơm tối lãng mạn kia bị cho leo cây rồi, Sùng Văn cảm giác mình gây ra đại họa, anh ta nhanh chóng đi tìm Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình ở dưới lầu Hải Cảng Thành, anh vẫn luôn đứng chờ Hạ Tịch Quán, vừa rồi Hạ Tịch Quán đồng ý cùng anh ăn tối, nhưng đi tới bên ngoài cô đột nhiên nói mình có chút việc cần phải đi xử lý một chút, để anh ở chỗ này chờ, nên anh liền ngoan ngoãn chờ ở chỗ này.
Nhưng, anh phải chờ trái đợi, chính là đợi không được Hạ Tịch Quán.
Cô đến tột cùng đã làm gì?
Lục Hàn Đình định đi vào tìm cô, vừa lúc đó Sùng Văn vội vã chạy ra: “Chủ tử, việc lớn không tốt rồi.”
Lục Hàn Đình mím đôi môi mỏng, không vui nói: “Chuyện gì hốt hoảng như vậy, tôi hiện tại không muồn nghe gì cả, tôi đi vào tìm Quán Quán ăn cơm.”
Lục Hàn Đình muốn đi vào.
“Chủ tử!” Sùng Văn nhanh chóng kêu một tiếng, khó khăn nói: “Anh không nên đi vào tìm Hạ tiểu thư đâu, Hạ… Hạ tiểu thư đã đi rồi.”
*Đi2” Mặt Lục Hàn Đình viết đầy “làm sao có thể”, Quán Quán đã đồng ý ăn tối với anh rồi cơ mà.
Bữa cơm này anh đã mong ngóng từ tận mấy ngày trước, cho dù cô hẹn trước cũng nên đến lượt anh, anh sẽ không tin tưởng cô cứ như vậy mà đi.
Nhưng Sùng Văn khẳng định gật đầu: “Đúng vậy chủ tử, Hạ tiểu thư đã đi rồi, cô ấy còn nói… nói anh tự mình đi ăn đi.”
*..” Khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình “xoát” một cái liền lạnh xuống, anh tuấn mi tâm trực tiếp dâng lên tầng sương mù: “Nói, đến tột cùng xảy ra chuyện gì!”