Lúc đó anh bị rung động, anh giơ tay lên, muốn khẽ sờ dung nhan người trong bức họa này.
Anh cũng không biết mình bị sao, giống như là từ nơi sâu xa có một loại hô hoán, anh rất muồn rất muốn tới gần người trong bức họa này.
Thế nhưng tay nhỏ bé của anh còn chưa đụng đến, cửa thư phòng đã bị đầy ra, bố đã xuất hiện.
Anh đến nay còn nhớ rõ sắc mặt lạnh lẽo của bố lúc đó, bố trầm giọng nói với anh: “Đi ra ngoài! Nhớ kỹ, người trong bức họa này không phải là người con có thể đụng!”
Anh lúc bé cứ như vậy chật vật bị đuổi ra ngoài, lúc đó bác vừa lúc trở về, anh đứng ở bên ngoài, nghe bác và bố ử trong thư phòng cãi nhau.
Cho nên Lục Tử Tiễn lúc còn rất nhỏ cũng biết, trọn đời bố chỉ yêu tha thiết một cô gái, cô gái kia tên là Liễu Anh Lạc.
Bởi vì anh là con trai của mẹ, mẹ không được sủng ái, nên bố cũng không thích anh, ngay cả tư cách chạm vào Liễu .
Anh Lạc anh cũng không có. Mẹ vẫn thường nói với anh, phải cạnh tranh, phải cướp .
đoạt, đều là tử tôn của Lục gia, dựa vào cái gì anh không có gì cả.
Kỳ thực, cũng không phải là anh không có gì cả, mà là, anh cái gì cũng không muốn, tình thương của bố mà anh từ nhỏ khát vọng, chỉ có thể ngắm mòn mỏi từ xa đã e sợ trong lòng.
Anh là một bác sĩ, thế nhưng mấy năm nay anh một mực chữa trị chính mình, có vài người, trọn đời đều đang chữa trị tuổi thơ của chính mình.
Lục Hàn Đình so với anh may mắn hơn nhiều lắm, bởi vì Lục Hàn Đình gặp được Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán vươn tay, cứu rỗi anh ấy, cho anh ấy tình yêu sâu sắc.
Mà anh, cuối cùng đã muộn.
Anh biết Hạ Tịch Quán quá muộn, tất cả kinh diễm và nhịp tim thình thịch lúc còn trẻ đều biến thành tiếc nuối sâu nhất nơi đáy lòng anh, có lẽ có một ngày anh cũng sẽ cưới vợ, sinh con, làm chồng làm bố người ta, thế nhưng năm tháng lắng đọng, thời gian thắm thoát, bọn họ cũng không thể thay thế được cô.
Anh vẫn chưa quên hơn bốn năm trước, trong căn cứ dưới đất kia, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay anh, ánh mắt cô trong vắt nhìn anh, nói cho anh biết – Ừ, Tử Tiễn, em ở.
đây.
Anh từng nói, yêu cô, là chuyện tốt đẹp nhát trong đời này của anh.
Cô cho anh sự dịu dàng, làm cho anh cũng bắt đầu cảm thấy thế giới này cũng đã bắt đầu dịu dàng với anh rồi đầy thôi, anh nguyện ý chậm rãi thử khoan dung, thử thoải mái, thử buông tay.
Cô cuối cùng nói với anh – Tử Tiễn, em chờ mong lần gặp kế tiếp sẽ gặp được một anh tốt hơn.
Vì những lời này của cô, hơn bốn năm nay anh không dám dừng chân lại, cô tốt đẹp như vậy, anh nên nổi bật như thế nào mới có thể đứng ở bên cạnh cô? Hiện tại đột nhiên nghe nói tên “Liễu Anh Lạc”, cặp mắt diệu sáng kia của Lục Tử Tiễn thoáng sợ sệt, rất nhanh anh mở miệng nói: “Không cần, tôi và dì ấy không quen, không cần phải gặp mặt.” Vỉa hè, Lục Hàn Đình từ phía sau ôm lấy Hạ Tịch Quán đang trốn chạy, trên mặt anh đều là ý cười: “Quán Quán, rốt cuộc ở cạnh bọn nhỏ quan trọng, hay là ở cạnh anh quan trọng hơn, hửm?” Hởi thở ấm áp của anh phả lên da thịt mềm mại của cô, hơi ngứa chút, Hạ Tịch Quán cười tránh né: “Lục tiên sinh, anh cũng đã bao lớn rồi, không dứt đúng không, ăn xong dấm chua của bồ lại ăn dám chua của con.” Lục Hàn Đình bắm thắt lưng mềm của cô: “Em tỉ mỉ tính một chút, gần đây em phí thời gian lên đâu, có phải anh không nhắc đến, em liền quên anh mát?”
Hạ Tịch Quán nghiêng đầu qua chỗ khác, đôi mắt sáng rơi trên ngũ quan anh tuấn lập thể kia: “Lục tiên sinh, Trầm Tiểu Liên đóa bạch liên hoa kia không phải vẫn ở cùng anh sao, anh làm gì mà cô đơn chứ?”
“Ghen?” Lục Hàn Đình nhướng mày kiếm anh khí, tâm tình hơi chuyền tốt.
“Em mới không có.” Hạ Tịch Quán xoay người chạy trốn.