Thân thể của ông xác thực nhìn rất tốt, trằm ổn phẳng lẳng, tràn đầy sức mạnh, xem ra tim của ông khỏe thật, như vậy bà an tâm rồi.
Liễu Anh Lạc ngẳắng đầu nhìn Lục Nhân Nhân: “Nhân Nhân, tôi sẽ làm rõ chuyện với cô, thế nhưng về chuyện năm đó tôi muốn giải thích một lần, tôi và Quan Tử Long cũng không phải là như cô nghĩ, năm đó video giám sát tôi không giải thích được, cho tới bây giờ tôi đều nghĩ không ra lúc đó tôi đến cùng đã làm gì, thật giống như tôi bị khống chế.” . truyện teen hay
Nếu như đổi thành trước đây, Lục Nhân Nhân có thể lại mắt khống chế phát điên, nhưng lần này bà rất bình tĩnh.
Bà hẹn Liễu Anh Lạc qua đây, kỳ thực đã muốn nghe Liễu Anh Lạc nói nói một chút, hiện tại ngẫm nghĩ lại, hết thảy đều như Quán Quán vài ngày trước đó nói với bà, chuyện năm đó tồn tại quá nhiều điểm không hợp lý và đáng ngờ.
Lục Nhân Nhân chau mày: “Khống chế? Đây là ý gì, cô là nói… ngay lúc đó Lục gia không sạch sẽ, khả năng có người nào xâm nhập vào?”
Liễu Anh Lạc hồi tưởng một chút, kỳ thực máy năm nay bà một mực trong trí nhớ của mình không ngừng tìm kiếm tin tức có giá trị: ‘Đêm hôm đó tôi là thực sự thân thể khó chịu, tôi nhớ được cuối cùng tôi nhìn thấy một người là…là một cái cô gái…”
Cô gái?
Chẳng lẽ là… Trầm Tiểu Liên?
Lục Nhân Nhân rất sớm đã bắt đầu giúp đỡ các đứa trẻ ở vùng núi nghèo khó, trong đó bà thích nhất chính là Tràm Tiểu Liên.
Trầm Tiểu Liên rất thông minh, hơn nữa chăm chỉ hiếu học, khi đó đang nghỉ hè, bà đã nhận Trầm Tiểu Liên đến ở cạnh mình, mang cô ta đi thăm quan Đé Đô phồn hoa.
Đêm đó là sinh nhật bà, tất cả mọi người của Lục gia đoàn tụ trong nhà lớn Lục gia, bà cũng dẫn Trầm Tiểu Liên tới.
Khi đó Trầm Tiểu Liên còn rất nhỏ, chỉ là đứa bé mới máy.
tuổi, không có cảm giác tồn tại gì, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, rồi loạn cả lên, bà quên mắt Trằm Tiểu Liên.
Hiện tại Liễu Anh Lạc nhắc tới như thế, trong óc Lục Nhân Nhân dường như đột nhiên nhảy ra rất nhiều hình ảnh, lúc đó Liễu Anh Lạc và Quan Tử Long ở trong phòng, có người đầu tiên phát hiện, còn phát ra một tiếng thét chói tai, hấp dẫn tất cả mọi người lại, bà nhớ kỹ… Người đó chính là Trằm Tiểu Liên.
Sau đó bà thất hồn lạc phách chạy ra khỏi phòng, bà mang thai chín tháng đứng ở trên bậc thang đạp hụt, khi đó… bà dường như cũng nhìn thấy Trầm Tiểu Liên.
Trầm Tiểu Liên?
Trầm Tiểu Liên!
Lẽ nào, tất cả sự kiện đều có liên quan với Trầm Tiểu Liên?
Lục Nhân Nhân cảm thấy kinh hãi, bà nhanh chóng phủ định, một cô bé mới chỉ máy tuồi, e rằng chỉ là trùng hợp.
Thế nhưng, đây cũng quá trùng hợp, hết sức khác thường, khác thường tắt có biến.
“Nhân Nhân! Nhân Nhân, cô làm sao vậy?” Lúc này Liễu Anh Lạc thanh âm truyền đến.
Lục Nhân Nhân nhanh chóng hoàn hồn, bà muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này bên tai bà lại vang lên chuỗi tiếng chuông, bà cảm thấy đầu đau muốn nút.
“Nhân Nhân, cô hình như rất không khỏe, tôi gọi bác sĩ cho cô.”
“Không cần.” Lục Nhân Nhân ngăn cản: “Liễu Anh Lạc, cô đi trước đi, tôi nghĩ tới một chuyện, cần tự mình tìm chứng cứ, nếu có bắt kỳ tiến triển nào tôi sẽ gọi điện cho cô.”
Liễu Anh Lạc thấy dáng vẻ Lục Nhân Nhân không muốn nhiều lời, chỉ có thể gật đầu: “Được, vậy tôi đi trước, tôi chờ điện thoại của cô.”
Liễu Anh Lạc rời đi.
Trong phòng chỉ còn sót một mình Lục Nhân Nhân, Lục Nhân Nhân lấy tay đè xuống đầu mình, nỗ lực để cho mình bảo trì thanh tỉnh.