Lúc đó ông ôm Tử Tiễn mới vừa sinh ra, bởi vì sinh non, Tử Tiễn chỉ có chút xíu, lúc ôm ra cũng không khóc, Liễu Anh Lạc suy kiệt nằm ở trên giường, máu đỏ thấm ướt chăn ga, từng mảng lớn máu thậm chí còn ở nhỏ xuống, còn vang lên tiếng “tí tách”.
Bà chật vật giơ tay nhỏ bé lên, kéo lại vạt áo ông: “Trả con… lại cho tôi!”
Ông ôm Tử Tiễn, từ trên cao nhìn xuống bà: “Cô biết, tôi không tha cho đứa bé này.”
Hốc mắt của bà nhát thời liền đỏ. . Truyện Hot
*“Huống chỉ, đứa bé này sinh ra đã không có tiếng khóc, nó đã chết.” Ông nói bừa.
Nghe được con đã chết, giọt nước mắt trong mắt bà liền từng hạt lớn đập xuống, rất nhanh, bà lâm vào hôn mê.
Sau đó, ông giao Tử Tiễn cho Liễu Chiêu Đệ nuôi nắng, Liễu Chiêu Đệ vẫn không biết, đứa trẻ năm đó bà ta sinh là tử thai, Tử Tiễn là con trai ruột của Liễu Anh Lạc.
Từ từ thân thể tổn thương của bà bắt đầu khôi phục, thế nhưng vết thương trong lòng không thuốc có thể trị, bà trở nên rất an tĩnh, không chịu nói một câu với ông, dù là nửa chữ.
Nhưng ông vẫn giam bà ở bên người ông, mãi đến tối nọ, ông từ đau đớn thức dậy, chỉ thấy trong tay bà cầm một cây kéo, lưỡi kéo sắc bén tổn thương bộ vị quan trọng nhất của ông.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, tất cả bác sĩ đều chạy qua, sắc mặt của ông âm trầm có thể nặn ra nước, ông lạnh lẽo đăm đăm nhìn về phía bà, lại phát hiện bà chẳng biết lúc nào đã thừa dịp chạy loạn đến trên đài cao của phòng Kiều.
Ngày hôm đó bà rất xinh đẹp, đôi mắt hạnh mỹ lệ trở nên thật dịu dàng, bà mềm mại nhìn nhân thế này, nhìn mỗi một người mỗi một món vật.
Thế nhưng, bà không nhìn ông.
Từ đầu đến cuối, liếc mắt cũng không có.
Khi đó ông vẫn không rõ, đó là một lần cuối cùng của bà, bà dịu dàng từ biệt thế giới này.
Bà phải đi.
“Liễu Anh Lạc, trở về, em đứng ở nơi đó làm cái gì?” Ông cảm thấy nơi đó rất nguy hiểm, muốn bắt bà trở lại.
Thế nhưng bà vươn hai tay đẩy ra cửa sổ, linh hoạt bò lên, đứng ở trên đài cao.
Nơi này là ở trong núi, đẩy cửa sổ ra chính là vách đá trên biển khơi, bên tai có thể nghe được tiếng sóng biển vỗ ào ạt.
Bà xoay đầu nhỏ qua nhìn ông, gọi tên ông: ‘Lục Tư Tước.”
Bà dịu dàng gọi tên ông, đôi mắt hạnh ấy lóe lên ngàn vì sao: “Tôi sắp đi rồi.”
Bà nói, Lục Tư Tước, tôi sắp đi rồi.
Những lời này nỗ vang bên tai ông, cả người ông nổi gân xanh, cơn đau từ trái tim lan đến bụng dưới, ngã vào đáy.
cốc, chuyện ông luôn lo lắng sợ hãi vẫn xảy ra, bà sắp rời đi ông.
“Liễu Anh Lạc, đừng nháo nữa! Mau xuống đây, chuyện vết thương hôm nay em gây ra cho tôi tôi sẽ bỏ qua, nếu như em gây rồi nữa tôi sẽ tức giận, em cũng biết, hậu quả khi tôi tức giận rất nghiêm trọng!”
Bà tựa hồ không nghe được lời của ông, giơ tay lên hát lọn tóc ra sau tai: “Lục Tư Tước, mấy năm này em ở lại cạnh anh, anh nhát định rất đau khổ! Bởi vì… em dường như luôn gây họa, xin lỗi.”
Lúc bà nói “xin lỗi” đôi môi đỏ cong lên, lộ ra vẻ yêu kiều của thiêu nữ.
Ông chưa từng thấy vẻ yêu kiều đó, bởi vì bà chưa từng nũng nịu với ông, ánh mắt đó, thoáng như cách một đời.
Trái tim như bị một bàn tay dùng sức kéo, mờ mịt luống cuống không bờ bến nuốt chửng ông: “Liễu Anh Lạc, lần này em lại muốn giỡn trò gì, em có phải muốn đứa bé đó không, tốt, tôi sai người tìm nó trở về.”