Chương 1337:
Rốt cuộc là em gái ruột của mình, nói không đau nhất định là giả, Lục Tư Tước vươn bàn tay to đè xuống bả vai đang run lên của Lục Nhân Nhân: “Lục Nhân Nhân, em bình tĩnh lại đi đã.”
“Anh, anh bảo em làm sao bình tĩnh, em là em gái ruột của anh, máu mủ tình thâm đấy, nhưng anh đã bị Liễu Anh Lạc mê hoặc, lúc đó con em chết, anh còn bảo vệ cô ta chu toàn, cô ta nhất định chính là uy hiếp của Lục Tư Tước anh!”
Tình cảm hai anh em, cuối cùng lại rạn nứt ở câu chuyện đó, Lục Tư Tước mím đôi môi mỏng. Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói thanh lệ dễ nghe: “Hiệu trưởng Nhân, thật trùng hợp quá, sao cô lại ở chỗ này?”
Lục Tư Tước ngắng đầu, Hạ Tịch Quán tới.
Lục Nhân Nhân cũng nhìn thấy Hạ Tịch Quán, hôm nay Hạ Tịch Quán mặc một thân váy lụa mỏng, linh động như một đóa sen, cô thướt tha đứng lặng ở đó, đôi mắt rực sáng nhìn bà, mang ý cười ấm áp mà tỏa nắng.
Tâm tình tan vỡ của Lục Nhân Nhân chậm rãi bình phục lại, bà lung tung lau khô nước mắt trên mặt, sau đó nặn ra nụ cười: “Quán Quán, sao con lại tới đây?”
Lục Nhân Nhân thích Hạ Tịch Quán là thật.
Hạ Tịch Quán đi lên trước, vươn tay nhỏ bé khoác lên cánh tay Lục Nhân Nhân, hiện tại toàn thân Lục Nhân Nhân cứng ngắc, da thịt lạnh băng, không chút hơi ấm, Hạ Tịch Quán mỉm cười nói: “Hiệu trưởng Nhân, nghe nói cô đên nên con sang đây thăm cô, từ biệt hơn ba năm, chúng ta đã lâu không gặp.”
Lục Nhân Nhân cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể Hạ Tịch Quán, đôi mắt sáng ấy dí dỏm nháy mắt, truyền ra tình cảm ấm áp vô tận.
Cơ thể cứng ngắc của Lục Nhân Nhân từ từ thả lỏng, bà giơ tay lên chỉnh sửa một chút mái tóc xốc xéch bên má, lại khôi phục dáng vẻ cao quý của Lục gia Đại tiểu thư như ngày thường, dáng vẻ lạnh lùng của một nữ cường nhân: “Quán Quán, chúng ta đã rất nhiều năm không gặp rồi nhỉ.”
Hạ Tịch Quán nhìn về phía Lục Tư Tước: “Bác Lục, con và hiệu trưởng Nhân đã lâu không gặp, có lời muốn trò chuyện, bác cứ đi trước đi!”
Lục Nhân Nhân sao lại thế nhìn không ra Hạ Tịch Quán là thay Lục Tư Tước và Anh Lạc giải vây, nhưng bà không có cách nào cự tuyệt cô gái ám áp mà tinh tế này, nên chỉ có thể tạm thời thả Lục Tư Tước ra.
“Anh, chúng ta lần sau trò chuyện tiếp.”
Thế nhưng, hơn ba mươi năm trước, tồn tại quá nhiều sự nghi ngờ, Hạ Tịch Quán hiểu rất rõ dì Anh Lạc, dì Anh Lạc tuyệt đối không phải loại người như vậy!
“Hiệu trưởng Nhân, hiện tại con có thể giúp cô, nhưng cô phải mở rộng cửa lòng, kể hết tắt cả những gì cô biết, cả những chỉ tiết không rõ cho con biết, cô có thể làm được không?”
Hạ Tịch Quán biết tất cả những chuyện hơn ba mươi năm trước đối với với Lục Nhân Nhân mà nói chính là một cơn ác mộng, nghĩ lại một đoạn chuyện cũ, hiện tại cô muốn từng tầng từng tầng vạch trần vết sẹo còn chưa khép lại trong lòng bà, sẽ làm bà càng thêm đau đớn, cô không xác định Lục Nhân Nhân có nguyện ý hay không.