Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1293



Lâm Thủy Dao nhìn cô con gái suy yếu như tưởng chừng một giây kế tiếp sẽ ngã xuống, nhìn cô con gái đang không ngừng cầu xin bà, bà ngẳng mặt, bức nước mắt trong hóc mắt trở về, bà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã chỉ chít nếp nhăn của Hạ Tịch Quán, sau đó gật đầu: “Được, vậy con chỉ để ý đến việc sinh con thôi, Quán Quán liền giao cho mẹ, mẹ sẽ cứu con.”

Lâm Thủy Dao tiếp tục giải phẫu, e rằng mẹ con đồng tâm, Bì Bì sinh ra rất thuận lợi.

Hạ Tịch Quán dùng hét chút sức lực cuối cùng, đưa em gái Tinh Tinh tới thế giới này.

Ba đứa trẻ bình an khỏe mạnh ra đời.

Thế nhưng Hạ Tịch Quán ngã xuống dưới, dưới người cô chảy máu không ngừng, từ xuất huyết nhiều đến rong huyết, máy theo dõi nhịp tim vang lên tiếng còi báo động chói tai.

“Nữ vương đại nhân, công chúa điện hạ… Sắp không xong rồi!” Y tá nữ ngưng trọng nói.

Lâm Thủy Dao mặc blouse trắng dài, viền mắt bà phiếm hồng, nhưng cả người rất bình tĩnh, bà đi tới bên cạnh Hạ Tịch Quán, cúi tháp người, nhẹ giọng hỏi: “Quán Quán, con có cái gì… muốn nói với mẹ không?”

Khi đó hơi thỏ Hạ Tịch Quán đã nhẹ như lông vũ, hai mắt đã bắt đầu tan rã, cô quá đau, đau đến toàn thân chết lặng.

“Mẹ…” Hạ Tịch Quán nói: “Đưa… đưa anh cả đến cạnh Lục Hàn Đình, để thằng bé ở cùng anh ấy… đừng nói cho anh ấy biết gì cả, con chỉ muốn… anh ấy sống tốt…”

Lâm Thủy Dao gật đầu: “Được, mẹ đồng ý với con, mẹ sẽ làm vì con.”

Hạ Tịch Quán chật vật quay đầu, cặp mắt trong vắt cuối cùng rơi trên ba cục cưng, tình mẫu tử mềm mại lại lưu luyến, cô còn chưa tận mắt nhìn các cục cưng của cô lớn lên…

“Tích” một tiếng chói tai kéo dài, Hạ Tịch Quán hai mắt nhắm nghiền, nhịp tim dừng lại.

Cô không còn thở nữa.

Khi đó Hạ Tịch Quán chỉ mới hai mươi tuổi xuân, cô rời khỏi người mình yêu nhát, chất độc cãi đồng hoàn lão kia để lại cô cảnh thu úa tàn, thân thể điêu linh, ở khoảng thời gian gian nan nhất trong sinh mệnh, cô một mình sinh ra ba đứa con, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh mình, cô đưa con trai cả Lục Thần Dịch đến bên cạnh Lục Hàn Đình, thay thế cô cho anh sự bầu bạn dài lâu nhất, cô nói, cô muốn anh sống tốt.

Tất cả video đã khép lại, Lục Hàn Đình xem từ đầu tới cuối, mắt cũng không chớp lấy một lần, anh không dám chớp mắt, bởi anh sợ bỏ qua bất kỳ một khoảnh khắc trong nháy mắt nào.

Đây chính là ba năm của cô, ba năm của Hạ Tịch Quán.

Lục Hàn Đình chưa bao giờ biết ba năm của cô vượt qua như thế, trong giả tưởng của anh, cô hẳn rất dễ dàng liền trị khỏi chất độc, sau đó cô sẽ cùng Tô Hi hạnh phúc chung sống với nhau.

Nhưng, sự thực không phải như vậy, thậm chí hoàn toàn khác xa.

Thì ra, cô đã chật vật sóng như thế.

Lục Hàn Đình khép mắt, che lại đáy mắt hoàn toàn đỏ ngầu, anh không biết… không biết bản thân tại sao có thể hoài nghi cô, hiểu lầm cô, ở thời điểm cô khó khăn nhất, cô chôn mình ở trong chăn, ẳn nhẫn khóc nức nở từng tiếng kêu to đều là tên anh, cô một lần lại một lần nỉ non, cô nhớ anh rồi, cô rất nhớ anh.

Anh cũng không biết… không biết mình tại sao phải trách tội ba năm nay cô chưa từng trở lại, cô không phải là không muốn trở về, mà là… không về được, cô nhắm mắt lại, ngủ say hai năm.

Lục Hàn Đình siết tay, gân xanh đã nỏi lên đầy mặt, trong tim như có con dao sắc bén không ngừng vặn xoắn đâm sâu vào, đau đớn đến mỗi một lần hít thỏ đều khó khăn.

Khi đó, anh hẳn là ở cạnh cô và con.

Vì sao anh không ở đó?

Nếu như anh ở đó, đã tốt biết bao nhiêu.

Đáng tiếc thời gian không cách nào trở lại nữa, anh hiện tại mới hiểu được, thì ra ba năm nay dừng lại ở chốn xưa không chỉ mỗi anh, còn có cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv