Lập tức rất nhiều hộ vệ đi tới, bọn họ cầm bình rượu trên bàn xông đến Lục Hàn Đình.
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán co rụt, hai tay nhanh chóng kéo lại ống tay áo Lục Hàn Đình, gương mặt vô tội cùng lo lắng, Lục tổng, xong, anh gây họa rồi!
Lục Hàn Đình xách cô tới một bên, trong tròng mắt sâu hẹp toé ra tia khát máu: “Đứng yên, không được nhúc nhích!”
A…
Đám hộ vệ kia đều vọt tới, Lục Hàn Đình khỏe mạnh chiến đấu với bọn họ, Hạ Tịch Quán vẫn là lần đầu tiên thấy anh đánh nahu, từng chiêu thức của anh như nước chảy mây trôi, khiến địch không chống đỡ được.
Nếu Hạ Tịch Quán nhỏ hơn một chút, ước chừng sẽ giống như cô bé mê muội giống nhau bưng miệng mình thét chói tai thật là đẹp trai rồi.
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, chai bia đập vỡ khắp nơi, rất nhiều người đều tìm đường chạy, Thượng Quan Mật Nhi khiếp sợ nhìn Lục Hàn Đình, đệ nhất tài phiệt toàn cầu, thường thấy anh có bao nhiêu anh tuấn lãnh quý, ả chưa từng thấy anh vì một người phụ nữ đánh nhau.
Vừa rồi lời của ả mới vừa nói xong, anh liền đứng dậy, bước về phía Hạ Tịch Quán.
Hiện tại anh lại vì Hạ Tịch Quán mà đánh nhau với đám người này!
Lúc này Diệp Linh đi đến, cô nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn như vậy lại càng hoảng sợ, nhanh chóng đi tìm Hạ Tịch Quán.
Lúc này một tên hộ vệ đỏ mắt nhắc bình rượu hướng trên đỉnh đầu Diệp Linh ném tới, con ngươi Diệp Linh co rụt.
Thời khắc mấu chốt một bàn tay trắng nõn sạch sẽ duỗi tới giữ lại eo nhỏ của cô, kéo cô vào trong lòng.
Ngước mắt vừa nhìn, là Có Dạ Cần.
Có Dạ Cần không có biểu tình biến hóa gì, vẫn là bộ dạng nhã nhặn, chỉ là đôi đồng tử đen lãnh đến không chút nhiệt độ nào, nhẹ nhàng liếc hộ vệ kia: “Còn muốn đánh không?”
Người hộ vệ kia đã bị khí tràng cường đại tán phát trên người Cố Dạ Cẩn dọa sợ, toàn thân run rẩy: “Xin… xin lỗi.”
Hộ vệ trực tiếp đập chai bia vào trên đầu mình.
Có Dạ Cần mắt lạnh nhìn dòng máu từ từ chảy xuống trên đầu hộ vệ, anh lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại, chậm rãi phân phó nói: “Đóng tất cả cửa buồng nhỏ trên tàu, có người dám ở chỗ này gây náo, vậy đóng cửa đánh chót”
Hạ Tịch Quán ngoan ngoãn đứng ở trong góc nhỏ, cô không dám di chuyển, bởi vì ở đây là trận hỗn chiến của đàn ông, cô tốt nhất bảo vệ mình trước, không muốn liên lụy Lục Hàn Đình.
Lúc này một tên hộ vệ cầm bình rượu đập tới cô, Hạ Tịch Quán run mi, cô yên lặng sờ soạng ngân châm bên hông.
Thế nhưng trong tầm mắt tối sầm, một khí tức nam tính sạch sẽ mát lạnh đánh tới, vững vàng bảo vệ cô ở trong lòng.
“Xoảng” một tiếng, bình rượu nát.
Hạ Tịch Quán vừa nhìn, Lục Hàn Đình tới, hiện tại ống tay áo trên cánh tay anh đã bị cắt vỡ, bên trong kéo ra một miệng máu thật dài, nhìn thấy mà giật mình.
Mới vừa rồi là anh che ở cô.
Anh bị thương rồi!
Hạ Tịch Quán khẽ ngừng thở, trái tim như là bị một bàn tay níu lấy thật chặt, cô nhanh chóng dùng tay mình bám lên vét thương của anh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô gái, thân thể cao ngất Lục Hàn Đình ẩn trong bóng tối, cả người dâng lên một tầng máu tanh lệ khí, anh lạnh lùng mở miệng: “Vui không hả, nhiều người đàn ông vì cô đánh nhau đấy?”
Trong chốc lát Hạ Tịch Quán nói không nên lời.
Lúc này an ninh trên du thuyền và người Cố Dạ Cẩn gọi tới toàn bộ vọt vào, nhanh chóng ổn định hiện trường. Có Dạ Cẩn quật ngã hai tên hộ vệ chạy tới: “Hàn Đình, không sao chứ?”
“Không sao.” Lục Hàn Đình nhấp một cái môi mỏng, sau đó dụng lực siết cổ tay trắng của Hạ Tịch Quán, trực tiếp kéo cô đi.