Thượng Quan Mật Nhi thật không ngờ đứa con trai biến thái Lục Hàn Đình đột nhiên như vậy trở về, ả nhanh chóng nhìn về phía Lục Thần Dịch, chỉ thấy cặp mắt sáng mắt to tròn của Lục Thần Dịch cũng đang lẳng lặng nhìn ả.
Thượng Quan Mật Nhi là lần đầu tiên thấy Lục Thần Dịch, ả chẳng những kinh ngạc Lục Thần Dịch quá giống Lục Hàn Đình, ả càng kinh ngạc hơn Lục Thần Dịch lại có một đôi mắt vừa lạnh lùng vừa đen đặc hàm chứa trí tuệ sắc bén, thật giống như cậu đã đứng ở nơi đó, xem thấu hết thảy.
Thượng Quan Mật Nhi từ trong xương rùng mình một cái, không thể nào, một đứa nhóc chỉ mới ba tuổi, sao có thể xem thấu tất cả?
Song, Lục Thần Dịch không biết từ lúc nào trở về, cậu vẫn đứng ở chỗ cửa, cũng không lên tiếng, không biết ban nãy.
đã nhìn thấy thứ gì.
Nghĩ tới những thứ này, Thượng Quan Mật Nhi có chút thấp thỏm, nhưng ả nhanh chóng chạy lên, đi tới trước mặt cậu, cười ngọt ngào nói: “Dịch Dịch, con đã về rồi?
Sao con vẫn đứng ở chỗ này, con đang nhìn cái gì đó?”
Thượng Quan Mật Nhi hỏi dò.
Lục Thần Dịch nâng hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi, âm thanh non nớt nói: “Mẹ, con thấy mẹ bị thương, mẹ không sao chứ?”
Nghe được Bịch Sữa Nhỏ gọi “mẹ”, tâm phòng bị của Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng buông xuống, vốn dĩ ả còn tưởng phải chuẩn bị chiến đấu với thằng nhỏ biến thái này. . Truyện Kiếm Hiệp
“Dịch Dịch, mẹ không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”
Thượng Quan Mật Nhi cười nói.
Lúc này Lục Hàn Đình cằm tay Thượng Quan Mật Nhi, thấp giọng nói: “Tôi dẫn cô ngâm nước lạnh, lát nữa rồi bôi thuốc mỡ.”
“Tốt.” Thượng Quan Mật Nhi như chim nhỏ theo đi theo Lục Hàn Đình vào phòng bếp.
Trước khi đi, Thượng Quan Mật Nhi còn liếc mắt cảnh cáo Hạ Tịch Quán giữ khoảng cách với Lục Thần Dịch, một khi bị lộ ở đây, Tình Nhi chắc chắn sẽ chết.
Lục Hàn Đình và Thượng Quan Mật Nhi biến mắt, Hạ Tịch Quán tiến lên, cô giúp Bịch Sữa Nhỏ tháo balo xuống, trên trán Bịch Sữa Nhỏ có mồ hôi, Hạ Tịch Quán còn giơ tay lên giúp Bịch Sữa Nhỏ lau mồ hôi.
Lục Thần Dịch nhìn Hạ Tịch Quán, dáng vẻ như có điều suy nghĩ: “Cô tên là gì?”
Hạ Tịch Quán chỉ chỉ cổ họng của mình, sau đó lắc đầu.
*Cô không thể nói chuyện?” Lục Thần Dịch hỏi.
Hạ Tịch Quán gật đầu, đúng vậy.
Lục Thần Dịch không nói gì nữa, cậu đi thẳng lên lầu, đi về phòng mình.
Phòng bếp.
Lục Hàn Đình dẫn Thượng Quan Mật Nhi tới bên cạnh bồn, đặt tay ả xối dưới nước lạnh.
Được anh che chở như vậy, trong lòng Thượng Quan Mật Nhi ngọt ngào, lúc này bên tai vang lên giọng nói trầm thấp từ tính của Lục Hàn Đình: “Tại sao cô phải làm như vậy?”
Thượng Quan Mật Nhi cứng đờ: “Gì cơ?”
Lục Hàn Đình không ngắng đầu, chỉ mắp máy đôi môi mỏng: “Lẽ nào ly trà này không phải tự cô hắt đổ à2”
Thượng Quan Mật Nhi hít vào một ngụm khí lạnh, nụ cười treo bên môi cũng theo đó cứng lại, ả khiếp sợ nhìn Lục Hàn Đình, anh đã nhìn thấu trò xiếc của ả?
Thượng Quan Mật Nhi đột nhiên nhớ tới Hạ Tịch Quán đã từng nói, Lục Hàn Đình không phải người đàn ông bình thường, anh rất cảnh giác, một chút xíu gió thổi cỏ lay đều có thể hấp dẫn sự chú ý của anh.
Thượng Quan Mật Nhi đắc ý vênh váo, vì dằn vặt Hạ Tịch Quán, ả thường xuyên giở trò, thật tình không biết mình đã bại lộ dưới đáy mắt Lục Hàn Đình.