Cô bé kia cũng nên là một người
thông minh nhanh nhạt như Hạ Tịch
Quán, cũng có tính cách kiêu ngạo
quật cường giống như cô vậy.
Trước khi gặp được Hạ Tịch Quán,
Lục Hàn Đình chưa từng nghĩ tới cô
bé đó sẽ có bộ dạng như thế nào.
Sau khi gặp được Hạ Tịch Quán,
Lục Hàn Đình liền cảm thấy cô đã
đáp ứng tất cả tưởng tượng của
anh.
Cô bé kia nên có bộ dáng như cô.
Lục Hàn Đình kê đầu lên chiếc gối
của Hạ Tịch Quán, trên đó còn lưu
lại mùi hương cơ thể của cô, lần đầu
tiên anh ngửi thấy mùi thơm trên
người cô đã cảm thấy vô cùng quen
thuộc như đã từng tìm kiếm rất lâu,
khiến anh không khỏi mê muội.
Lục Hàn Đình giơ tay che đi đôi mắt
đã hẳn đỏ, bên trong cỗ họng nóng
rát như lăn qua than lửa, trong đầu
đều là hình ảnh cô vừa mới tắm
xong mặc chiếc váy ngủ tơ tằm.
Trên người anh còn đang đeo chiếc
thắt lưng mà cô tặng, nghĩ đến cảnh
tượng bàn tay thiếu nữ mềm mại kia
nắm lấy nó…
Lục Hàn Đình lập tức đứng dậy, đi
vào nhà tắm xả nước lạnh.
Lục Hàn Đình tắm xong liền nhắn
Wechat cho Hạ Tịch Quán: “Nhớ
em, nhớ tới mức cả người đều thấy
đau.
Anh đang phát điên cái gì vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch
Quán nóng bừng lên.
Lúc này Lục Hàn Đình lại nhắn tới:
“Thì ra phụ nữ có thể tra tấn người
khác như vậy, anh sắp bị tra tấn tới
phát điên rồi.”
Trong lòng Hạ Tịch Quán liền mềm
nhũn.
Lục Hàn Đình lại tiếp tục gửi tin
nhắn tới: “Quán Quán, anh sai rồi,
đều là lỗi của anh, anh tới đón em
về nhà được không?”
Hạ Tịch Quán còn đang do dự có
nên trả lời lại không thì lúc này Diệp
Linh đi tới: “Quán Quán, đắp mặt nạ
đi, mặc kệ anh ta phát điên cái gì,
đừng có trả lời, cứ để anh ra đợi đi.”
“Ừ.” Hạ Tịch Quán liền vứt điện
thoại sang một bên.
“Quán Quán, đối với loại chuyện
như này cậu tuyệt đối không thể
nhượng bộ, Hạ Nghiên Nghiên còn
có ơn cứ mạng với anh ta, bây giờ
nguyện vọng thứ ba kia, nhất định
Hạ Nghiên Nghiên sẽ quấn không
tha, để anh ta tự đi giải quyết mấy
chuyện đào hoa của mình đi, đừng
để nó làm bản mắt cậu, hiểu
không?”
Hạ Tịch Quán nghe xong liền gật
đầu, đồng ý nói: “Mình chỉ là nhớ bà
nội mà thôi, nhưng bà nội cũng
không bảo mình về.”
Diệp Linh ngồi trước bàn trang điểm:
“Lão phu nhân thật là thông minh, có
điều nếu như Lão phu nhân thích
cậu, thì coi như Lục tiên sinh cũng
được tăng thêm không ít điểm.”
Lục Hàn Đình không chờ được hồi
âm của Hạ Tịch Quán, cả đêm mắt
ngủ.
Lúc này lão phu nhân đẩy cửa vào,
mang một cốc nước tới: “Hàn Đình,
uống nhiều nước một chút.”
Lục Hàn Đình u oán nhìn bà nội
mình: “Bà nội, bây giờ chúng ta đi
đón Quán Quán đi, nếu một mình
cháu đi thì nhất định cô ấy sẽ không
về, còn nếu bà đi cùng thì Quán
Quán chắc chắn sẽ về.”
Lão phu nhân đặt cốc nước xuống,
hừ một tiếng: “Muốn đi thì tự mình đi
đi, bà không đi đâu.”
“Bà nội, bà thay đổi rồi.”
Lão phu nhân thở dài một tiếng:
“Quán Quán không phải cô gái bình
thường, con bé có chủ kiến riêng
của mình, nếu như không phải là
cam tâm tình nguyện trở về sau này
nó sớm muộn cũng sẽ bỏ đi lần
nữa.
Trong lòng lão phu nhân còn tự tăng
thêm một câu: Tính cách của Quán
Quán giống hệt với mẹ con bé…
“Hàn Đình, cháu phải cố gắng nhiều
hơn nữa, sớm nắm chặt được tâm
của Quán Quán, nếu không rất
nhanh sẽ có người tới cướp Quán
Quán đi đấy.”
Lục Hàn Đình gối đầu lên tay, hững
hờ khéo mắt: “Quán Quán là Lục
phu nhân của cháu, ai dám tranh
đoạt?”
Lão phu nhân chỉ cười một tiếng rồi
quay người đi, bà nói thầm một
tiếng: Lúc đầu Quán Quán cũng
không phải Lục phu nhân của cháu đâu…
Sáng hôm sau, Hạ Tịch Quán nhận
được một tin cực tốt, đó chính là…