Thượng Quan Mật Nhi bất chấp những thứ này, ả ta phẫn hận chỉ vào bà mập kia: “Xóa hết máy thứ trong điện thoại, còn nữa, bắt bà mập này lại cho tao!”
Bà mập nhanh chóng oa oa kêu to: “Người đâu, mọi người mau đến xem, Mật Nhi công chúa xem mạng người như cỏ rác, Hoa Tây Châu này còn có vương pháp hay không, vương thất lại đánh người giết người trước mặt mọi người, dân hèn như chúng tôi sao có thể sống!”
Hiện trường loạn thành nồi cháo heo, hai tay xuôi ở bên người của Thượng Quan Mật Nhi dùng sức siết thành quyền, ả ta khảm ngón tay vào trong lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau.
Đây tuyệt đối là ngày nhục nhát trong đời của ả!
Bên ngoài động tĩnh rất lớn, thế nhưng trong phòng lại rất yên bình ấm áp.
Nữa Hạ Tịch Quán hồn nhiên không hay biết chuyện đã xảy ra bên ngoài, cô đi tới cửa phòng tắm, giơ tay gõ cửa.
Rất nhanh bên trong liền truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Vào đi.”
Hạ Tịch Quán đặt tay trên chốt cửa, đầy cửa đi vào.
Thân hình cao to của Lục Hàn Đình đứng trước đài rửa mặt, đang giơ lên ngón tay thon dài cởi nút áo sơmi.
Áo sơmi đã cởi hai nút, lộ ra xương quai xanh gợi cảm của người đàn ông, Hạ Tịch Quán nhìn thoáng qua, nhanh chóng tránh mắt đi, ho khan một cái, cô mở miệng: “Lục tổng, hôm nay buổi tối anh ngủ ở đây không tốt lắm thì phải?”
Lục Hàn Đình xuyên thấu qua mặt kính nhìn cô một cái, phi lễ chớ nhìn, thân ảnh mềm mại của cô đứng ở cạnh cửa, nghiêng khuôn mặt nhỏ, cứ tránh tránh như không nhìn anh, thế nhưng góc độ này của anh lại thấy được cô đường nét trên nửa gương mặt nửa oánh nhuận của cô, khuôn mặt nhỏ của cô đã đỏ bừng khả nghỉ rồi.
Cô tới để đuồi anh đi.
“Tôi ngủ ở đây vì sao lại không tốt?” Anh hỏi ngược.
Anh biết rõ còn hỏi!
“Lục tổng, cô nam quả nữ cùng ở một phòng, anh nghĩ có tốt hay không?”
*A, cô sợ… tôi ngủ cô?”
Cô sợ tôi ngủ cô?
Những lời này vừa rơi xuống, Hạ Tịch Quán nhanh chóng quay đầu nhìn về phía anh, khuôn mặt đỏ bừng, nhướng chân mày lá liễu: “Lẽ nào Lục tổng không muốn ngủ tôi?”
Lục Hàn Đình không ngừng động tác, tiếp tục thong thả cởi ra nút áo sơ mi: “Muốn, nhưng tôi không thích ép buộc người khác, cho dù ngủ, tôi cũng muốn cô cam tâm tình nguyện cho tôi ngủ.”
*À…” Hạ Tịch Quán câu đôi môi đỏ mọng bật cười một tiếng: “Người có mộng tưởng luôn là tốt, Lục tổng cứ chờ xem.”
Được lắm, còn ngạo kiều nữa à.
Mèo con của anh.
“Hạ Tịch Quán, tôi thay cô giải quyết người phụ nữ bên ngoài kia, cũng tính là ân nhân của cô, cô đối xử với ân nhân cô như vậy à?”
“Lục tổng, cho dù không có anh, tự tôi cũng giải quyết được.”
Trong giọng nói mềm mại của người phụ nữ lộ ra vài phần mát lạnh, dung mạo thanh lệ bởi vì vẻ thông tuệ thong dong kia mà càng thêm động lòng người, Lục Hàn Đình nhìn cô một cái: “Người đàn bà kia nói là sự thật?”
*Nói cái gì?”
“Cô câu dẫn chồng bà ta?”
“Tôi không có…”
*Ha ha…” Lục Hàn Đình như cười như không cởi áo sơ mi trắng ra: “Cô thích câu dẫn đàn ông?”. truyện kiếm hiệp hay
*” Hạ Tịch Quán chau mày, vì cô phát hiện ra vài phần khinh thường thoáng qua trong lời anh.
cô bề ngoài rất thanh thuần, nhưng trong rât… phóng đãng?”
“Hay là nói xương côi…
Hai tay nhỏ bé xuôi ở bên người Hạ Tịch Quán nhanh chóng siết thành quyền, tuy những lời này là bà mập kia nói, nhưng là bây giờ bị anh lấy ra lặp lại ép hỏi như vậy, cô thấy thẹn lại khó chịu.
“Lục Hàn Đình, anh…”
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên trong tầm mắt tối sầm, người đàn ông cởi áo sơ mi trắng ra ném lên đầu nhỏ của cô.
Áo sơmi mới vừa cởi ra, trên chất vải rất mỏng còn dính nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn ông, còn có khí tức sạch sẽ mát lạnh dương cương trên người anh, nguyên khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán bạo nổ.
Anh… anh lại ném áo sơmi vào trên đầu cô!
Trong hơi thở đều là khí tức dễ ngửi vẻ này, Hạ Tịch Quán vươn hai cánh tay nhỏ bé kéo loạn áo sơ mi trắng trên đỉnh đầu xuống, cặp mắt trong veo hung hăng trừng mắt người đàn ông: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì đó?”
Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ cô xù lông, cặp mắt ướt sũng như nước trong veo chuyển động, vẫn mê hoặc lòng người như thế.