Nói xong “tiếp tục”, người ngoài cửa liền nhanh chóng lui ra ngoài, còn vô cùng thức thời đóng cửa phòng lại.
Lệ Quân Mặc: “…
Khuôn mặt tuấn tú Lệ Quân Mặc “xoát một cái trầm xuống, cả người dâng lên tầng sương lạnh lẽo, tuy ông vẫn không biết dáng dấp Lâm Thủy Dao ra sao, nhưng ông thủy chung nhớ kỹ đôi mắt đẹp đêm đó của Lâm Thủy Dao.
Vừa rồi người cạnh cửa đó chính là… Lâm Thủy Dao!
Bà ở ngoài cửa, đôi mắt lúng liếng quét quanh phòng, bà nhìn thấy ông, nhưng, bà vậy mà lại không có nhận ra ông.
Người phụ nữ đáng chết này!
Lệ Quân Mặc lần đầu tiên có một loại kích động, ông muốn bóp chết bài!
Ngủ ông, đạp ông, mang theo chủng của ông trốn thoát, cuối cùng còn triệt để quên ông, ông trong lòng bà đến tột cùng là thứ gì?
Chính bà tìm đến nhân viên nam xoa bóp, còn cho là ông đến tìm vui, còn tự giác cài cửa lại cho ông, người phụ nữ đáng chết này!
Lệ Quân Mặc trực tiếp đẩy nhân viên nữ kia, ông từ trong cổ họng bật ra chất giọng âm u: “Cút!”
Nhân viên nữ kia không muốn bỏ qua một cực phẩm như Lệ Quân Mặc, còn muốn dính lên, nhưng nhìn đến ánh mắt âm u của Lệ Quân Mặc, cô ta rùng mình một cái, ngượng ngùng lui sang một bên.
Lồng ngực Lệ Quân Mặc phập phồng vài cái, ông nhanh chóng nhắm nghiền hai mắt, đầy đầu hiện lên đều là bóng hình thoáng qua ban nãy.
Ông thấy được bà, tuy chỉ là vội vã liếc mắt, nhưng là bây giờ khuôn mặt của bà đã sâu đậm khắc vào trong óc ông, không thể xóa nhòa.
Đó là gương mặt như thế nào?
Lệ Quân Mặc bây giờ mới biết, con gái Hạ Tịch Quán chẳng những di truyền đôi mắt từ mẹ, ngay cả dung tư tuyệt sắc cũng di truyền từ mẹ.
Ngũ quan Lâm Thủy Dao vô cùng tinh xảo, khâu lên gương mặt liền có vẻ kinh diễm tuyệt sắc, nhưng khí chất Hạ Tịch Quán là tiên khí thông tuệ, Lâm Thủy Dao lại mang vẻ nữ tính mềm mại đáng yêu, lúc nhìn qua cặp mắt đẹp kia, trong vẻ rực rỡ xuân sắc lại lộ ra mị nhãn như tơ.
Lệ Quân Mặc suy nghĩ một chút, con gái đã 23 tuổi, Lâm Thủy Dao năm nay ít nhất cũng hơn 40 tuổi rồi, nhưng trên mặt của bà không có một chút dấu vét tháng năm, quả nhiên ngay cả thượng đề đối với mỹ nhân cũng phá lệ thiên vị.
Quan trọng là… Lâm Thủy Dao để bản thân mình sống rất trẻ trung.
Lệ Quân Mặc không cần đoán cũng có thể đoán được mấy năm nay bà sống có bao nhiêu dễ chịu.
Bà chính là cô gái đêm đó!
Lệ Quân Mặc nhanh chóng mở mắt ra, ông đi ra ngoài.
Bí thư riêng tiến lên, thắp giọng báo cáo: “Tiên sinh, căn cứ định vị tiểu thiếu gia gửi tới, chúng ta đã khóa được mục tiêu, vừa rồi mục tiêu vào phòng này, chúng ta không nên bứt dây động rừng.”
Lệ Quân Mặc mắp máy đôi môi mỏng: “Cô ấy phát giác được không?”
Bí thư riêng lắc đầu: “Không, tâm tình mục tiêu rất tốt, còn hát líu lo đi vào.”
Lúc này phía trước một người đi tới, mặc đồng phục của Thanh Phong Nhã Uyễn, là nhân viên nam mà Lâm Thủy.
Dao gọi.
“Anh là ai, vì sao…” Nhân viên nam kia còn muốn la to, nhưng hộ vệ áo đen vô cùng có mắt bịt kín miệng của nhân viên nam kia.
Nhân viên nam biến mắt, Lệ Quân Mặc mới thấy dễ chịu hơn một ít, nếu không… ông cảm thấy ngực đè ép một tảng đá lớn, thở thế nào cũng không ni.
“Các cậu canh ở đây, tôi đi vào.” Lệ Quân Mặc thông báo một tiếng, sau đó mở cửa phòng V..P ra.
Phòng V.I.P rất xa hoa, Lệ Quân Mặc đi vào, ông liếc mắt liền thấy được Lâm Thủy Dao.
Lâm Thủy Dao thay quần áo xong rồi, đã cởi hết đồ, trên người bọc khăn tắm lớn, bà đang ghé vào trên giường mềm mại, chờ nhân viên nam tới xoa bóp cho bà.
Tâm tình Lâm Thủy Dao quả thật rất tốt, gọi Liễu Anh Lạc cùng với bà cùng đi spa, nhưng Liễu Anh Lạc không muốn tới, vì vậy bà bớt thời giờ rẽ một chuyến, tới thả lỏng một chút.
Lệ Quân Mặc ở phía sau nhìn bà, Lâm Thủy Dao còn đang lẫm nhẳm nhịp hát, thanh âm của bà trong veo, lộ ra đôi chân mảnh khảnh trắng nõn đang đung đưa trên không trung.
Bà thực sự rất vui vẻ.
Lệ Quân Mặc tức đến bật cười, ban nữ bị nhân viên nữ kia cuốn lấy, áo khoác ngoài của ông như dính vào mùi vị son phần, Lệ Quân Mặc có bệnh sạch sẽ, ông giơ ngón tay rõ ràng khớp xương lên, cởi áo khoác ngoài xuống, sau đó ngồi trên ghé sa lon.
Hiện tại Lệ Quân Mặc mặc áo sơ mi màu đậm, cúc cổ áo tháo hai cúc, lộ ra yết hầu và xương quai tinh xảo, cúc ống tay áo đóng chặt, sạch sẽ bắt nhiễm, trên cổ tay rắn chắc là chiếc đồng hồ đeo tay vô cùng đắt tiền, đèn trong phòng tỏa xuống người ông, người đàn ông gần năm mươi bị năm tháng lắng đọng ra vẻ lịch duyệt thâm hậu lại có vẻ vô cùng mỹ lệ, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Lệ Quân Mặc đang ngồi yên lặng, đôi mắt phượng mang theo quan sát nhìn bà, lúc này Lâm Thủy Dao đang ngâm nga đột nhiên ngừng lại, tiếng nói bà kiều my kêu lên: “Tiểu ca ca, sao cậu không tới xoa bóp cho tôi, còn chưa bắt đầu sao?”
Lâm Thủy Dao là nằm nói chuyện, cũng không ngắng đầu.
“Tiểu ca ca” Lệ Quân Mặc: “…”
Lệ Quân Mặc im lặng vài giây, sau đó đứng dậy, đi về phía Lâm Thủy Dao.
Lâm Thủy Dao có một mái tóc dài gợn sóng, hơn nữa nhuộm thành màu nâu đậm, tóc xoăn lười biếng đậu trên vai bà, trải dài trên da thịt trắng nõn, mãnh liệt kích thích tròng mắt người khác.
Cũng không biết Lâm Thủy Dao dùng phương pháp gì bảo dưỡng, da thịt căng mịn như người trẻ, phía sau lưng oánh nhuận, nơi vòng eo thon nhỏ lõm xuống thành đường cong mê người. Ánh mắt Lệ Quân Mặc đi xuống, vội vã nhìn thoáng qua bờ mông bởi vì nằm mà phá lệ cong nảy kia, ông lập tức thu hồi ánh mắt, nếu mà lướt xuống chút nữa thì không thể dời đi được mắt.
Lâm Thủy Dao đã cảm giác được có người đứng ở bên người, bà giơ tay lên vén lọn tóc ra sau tai: “Tiểu ca ca, mau xoa bóp cho chị đi nào! Chị đây có nhiều tiền boa lắm đó, nếu như cậu đấm bóp tốt, vậy sẽ kiếm được bộn đấy nhé.”
Lệ Quân Mặc thấy bà không ngừng thúc giục, xem ra là vô cùng chờ mong nhân viên nam xoa bóp cho mình, ông nhếch môi thành vòng cung tà ác, sau đó vươn bàn tay to, rơi trên đầu vai oánh nhuận của bà, giúp bà xoa bóp.
Người có thể để cho Lệ Quân Mặc phục vụ như vậy, Lâm Thủy Dao tuyệt đối là người đầu tiên.