Thượng Quan Khải cụp đầu, không dám phản bác, gã chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Phụ vương, chỉ có thể trách Hạ Tịch Quán quá có thủ đoạn, con không nghĩ tới con ả sẽ chạy trốn…”
“Câm miệng! Mày!” Thượng Quan Đằng không hề muốn nghe Thượng Quan Khải nói, đều nói không so sánh sẽ không bi thương, vừa so sánh với con gái Lâm Thủy Dao – Hạ Tịch Quán, con trai gã sinh ra chính là tên phế vật vô dụng.
Thượng Quan Đằng hiện tại tức giận khó tiêu, rất rõ lần này bọn họ đều bị Hạ Tịch Quán đùa bỡn, tại bữa tiệc Vương cung của hắn, chiêu thức Hạ Tịch Quán chơi quá đẹp, cô triệt để đánh nát kế hoạch muốn hôn phối cô với Thượng Quan Khải của hắn, bây giờ còn chọc tới thủ lĩnh cấm quân vương Lực, chuyện này đã chơi quá trớn.
Thượng Quan Đẳng tức giận đem lại quăng ngã vài bình hoa cổ, hắn còn chưa hết giận, còn đi lên đạp Thượng Quan khải vài cái.
Thượng Quan Khải bị đạp gào khóc lên, từ nhỏ đến lớn chưa từng tức điên như vậy, gã trút tất lên đầu Hạ Tịch Quán.
Nhớ tới dung nhan tuyệt sắc khuynh thành của Hạ Tịch Quán, có gan lại có mưu lược thông tuệ tựa băng tuyết, đơn giản là tuyệt thế vô song, Thượng Quan Khải đã cảm thấy toàn thân nóng nảy, gã thế sớm muộn cũng có một ngày gã sẽ đặt Hạ Tịch Quán dưới thân mình, hung hãn chơi nát cô, để cô cầu xin tha thứ.
Quân vương Thượng Quan Đẳng tức giận, tất cả người hầu đều đã lùi đến một bên, không dám thỏ mạnh một tiếng.
Vừa lúc đó bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói kiều my: “Quân vương, rốt cuộc người nào chọc giận người nồi trận lôi đình lớn như vậy, xin người mau chóng bót giận ạ!!”
Họa phi tới!
Họa phi đã sinh hai con, hiện tại tuổi tác ở chừng 40, nhưng không biết bà ta bảo dưỡng kiểu gì, trên mặt một chút nếp nhăn cũng không có, rất đẹp, rất có đặc sắc của người đến từ dị vực, một thân váy tơ lụa, trong lúc di chuyển còn phát ra một chuỗi tiếng vang thanh thúy dễ nghe.
Nhìn kỹ phía dưới, trên vòng eo thon của Họa phi buộc một cái chuông nho nhỏ, tiếng chuông mê hoặc từ chỗ này phát ra.
Thấy Họa phi tới, Thượng Quan Đằng mới miễn cưỡng thu chân của mình, buông tha cho Thượng Quan khải, hắn vô cùng tức giận ngồi trên long ÿ, tức giận nói: “Còn có thể là ai chọc ta tức điên, Họa phi, tự em nhìn em sinh cho ta thằng con trai quý hóa gì đi, ta đây có bồi dưỡng nó, lót đường cho nó thế nào, vậy mà nó vẫn là bùn nhão không dính lên tường được, chẳng những phá hủy đại kế ta, còn quăng một cục diện rối rắm cho tai”
Họa phi đi lên trước, lấy khăn lụa của mình ra lau mồ hôi cho Thượng Quan Đằng, mềm giọng nói: “Quân vương, chuyện này là Khải Nhi không làm tốt, em sẽ nghiêm khắc răn dạy nói”
Thượng Quan Đằng ngửi được mùi thơm ngát trên khăn lụa Họa phi, mùi hương này như bóng với hình với Họa phi, hắn đã ngửi biết bao năm, hiện tại rất ÿ lại.
Như thể một ngày không ngửi mùi hương này, cả người hắn liền thất hồn lạc phách.
Cơn giận Thượng Quan Đằng giảm bớt xuống, chỉ là hắn vẫn hừ lạnh một tiếng.
Họa phi ngồi bên người Thượng Quan Đằng, bà ta như rắn nước leo lên trên vai Thượng Quan Đằng, thổi khí đầu độc nói: “Quân vương, chuyện đã xảy ra, hiện tại việc cấp bách là làm sao giải quyết chuyện này, Vương Dung là con gái duy nhất của Vương Lực, mà Vương Lực đã làm thủ lĩnh cắm quân hơn 40 năm, thủ hạ có một nhóm trung sĩ trung thành, người này rất then chốt, tương lai con gái của ông ta là Vương Dung gả cho ai quân vương cũng sẽ không an tâm, chẳng lẽ không đúng sao? Kỳ thực quân vương đã sớm muốn để Vương Dung gả cho Khải Nhi làm Trắc phi rồi, vậy bây giờ đúng lúc, chúng ta liền thừa cơ.
hội này để Vương Dung gả cho Khải Nhi, như vậy vừa có thể lấy ngăn chặn lời đồn đại, cũng có thể làm cho quân Vương an tâm.”
Những lời này Họa phi đánh sâu vào lòng Thượng Quan Đằng, con người Thượng Quan Đằng bệnh đa nghi quá nặng, tưởng ai cũng sẽ tới cướp đoạt hoàng quyền của hắn. Hắn ÿ lại Vương Lực, lại đề phòng Vương Lực, tương lai con rễ Vương Lực là ai hắn đều không an tâm, cho nên anh đã sớm định để Vương Dung kết hôn với Thượng Quan Khải rồi.
Thượng Quan Đằng vươn tay ôm Họa phi vào trong lòng, mấy năm nay hẳn đối với Họa phi thịnh sủng không suy, đó là bởi vì Họa phi chính là mưu sĩ của hắn, một mình Họa phi có thể ngang cả thiên quân vạn mã.
“Nhưng…” Thượng Quan Đẳng rất lo lắng: “Dưới gối Vương Lực chỉ có một đứa con gái, do thế mà lão rất cưng chiều Vương Dung. Mặc dù máy chuyện phong lưu của Khải Nhi đã bị đè xuống, nhưng Vương Lực đều biết hét, Vương Lực chắc chắn sẽ không nguyện ý gả con gái cho Khải Nhi.”
Móng tay sơn màu đỏ chót của Họa phi chậm rãi bò lên lồng ngực Liễu Thượng Quan Đẳng, mị nhãn như tơ: “Quân vương trực tiếp tứ hôn, chiêu cáo thiên hạ, lẽ nào Vương Lực còn có thể kháng chỉ hay sao?”
Thượng Quan Đằng nắm cằm Họa phi: “Nếu như, Vương Lực thực sự kháng chỉ thì sao?”
Họa phi lộ ra tia cười quỷ dị: “Vậy lấy tội danh khi quân phản quốc trực tiếp bắt giữ ông ta, diệt tộc ông ta, sau đó huyết tầy cắm quân, nắm cấm dưới tay Khải Nhi!”
Hai mắt Thượng Quan Đẳng sáng lên, hắn cười ha ha dùng sức hôn Họa phi một ngụm: “Diệu kế! Thực sự là diệu kết”
Thấy mẫu phi đã lừa được phụ vương, hơn nữa dụ được long tâm vui mừng, Thượng Quan Khải rốt cục thở dài một hơi, quả nhiên mẫu phi ra tay, không có chuyện gì không làm được.
Thượng Quan Khải đắc ý sửa sang lại quần áo của mình, Hạ Tịch Quán, chúng ta cứ chờ xeml Vào buổi tối.
Hạ Tịch Quán đã tắm xong, ngồi trước bàn trang điểm, nữ quan Tình Nhi cằm lược giúp Hạ Tịch Quán chải mái tóc suôn mượt như tơ lụa.
Trong gương, Hạ Tịch Quán mới vừa tắm xong, khuôn mặt nhỏ giống như trái vải mới thoát vỏ, bám một cái là có thể bóp ra nước, ba cánh hoa đỏ tươi nơi vàng trán tôn lên vẻ tuyệt sắc dung tư, thật đúng là Lan Lâu có nữ, tuyệt diễm thiên hạ.
“Được rồi.” Hạ Tịch Quán để bút trong tay xuống, hài lòng nhìn họa tác của mình.
Tình Nhi nhìn thoáng qua, Hạ Tịch Quán vẽ một cái chuông, cái chuông này không phải chuông thông thường, xem khá là quái dị.
“Công chúa điện hạ, người vẽ cái gì vậy ạ?” Tình nhỉ hỏi.
Hạ Tịch Quán suy nghĩ một chút: “Lúc đó ở Vương cung, tôi nghe thấy chuỗi tiếng chuông này, tiếng của xâu chuông có mị thuật mê hoặc nhân tâm, tôi giả vờ đi vào phòng, sau đó âm thầm đào thoát, lúc đó tôi nhìn thoáng qua bên hông người làm nữ, liền thấy cái chuông này, cái chuông này nhất định có điểm kỳ lạ, tôi vẽ ra để mẹ xem thử, mẹ nhất định sẽ biết đây là cái gì.”
Tình Nhi nhanh chóng lấy điện thoại ra, Hạ Tịch Quán chụp hình, sau đó gửi đến một số điện thoại.
Rất nhanh “ting” một tiếng, Lâm Thủy Dao hồi âm: “Quán Quán, cái chuông này từ đâu ra?”
Hạ Tịch Quán, “Vật ở hậu cung Thượng Quan Đằng.”
Lâm Thủy Dao: “Đây là Yêu chuông của Giao Nhân tộc.”
Giao Nhân tộc(*)?
(!) Giao Nhân tộc: Tộc người cá.
‘Yêu chuông?
Hạ Tịch Quán là lần đầu tiên nghe nói những thứ này, cô có rất nhiều nghi vấn, vừa định gửi tin, nhưng Lâm Thủy Dao đã gửi tiếp: “Mẹ đang uống trà shopping với bạn thân, rảnh rồi nói tiếp.”
Hạ Tịch Quán: “…”
Mẹ thật sự rất bận nha, tính toán thời gian một chút, mẹ và dì Anh Lạc hiện tại chắc đang ở… Hoa Tây Châu nhỉ?
Hai người đàn ông Lệ Quân Mặc và Lục Tư Tước long trời lở đất tìm các bà, các bà huênh hoang khắp nơi như vậy, không sợ bị bắt sao?
Lúc này Tình Nhi thấp giọng báo cáo: “Công chúa điện hạ, vừa rồi Thượng Quan Đằng chính thức tứ hôn, tứ hôn Vương Dung làm Trắc phi Thượng Quan Khải.”