Hạ Tịch Quán không biết mình đã nói sai ở đaau, nhưng cô đã nhạy cảm nhận ra anh vẻ u ám thô bạo của anh, quên đi, đề tài này để sau rồi nói!
Hạ Tịch Quán giơ hai tay lên ôm cổ anh, cô chủ động đưa đôi môi đỏ mọng tới.
Lục Hàn Đình lúc đầu rất tức giận, anh cố ý nói để phụ nữ khác sinh con gái cho anh là muốn kích thích cô, để cô nồi máu ghen.
Anh không muốn người phụ nữ khác sinh con gái cho anh, nếu như anh nói muốn, ba năm nay anh đã cómột rổ con gái rồi.
Anh chỉ muốn cô sinh con gái cho anh, con gái của anh chắc chắn sẽ trổ mã giống cô như đúc.
Nhưng, cô chẳng những không có nổi máu ghen, còn muốn đưa Dịch Dịch đi, cô quyết tâm muốn giao anh cho phụ nữ khác.
Trong lồng ngực Lục Hàn Đình toát ra lệ khí, rất muốn phát tác, nhưng không ngờ Hạ Tịch Quán chủ động hôn lên.
Cô hôn rất ngây ngô, về kỹ xảo hôn môi đều là học với anh, giống như lông vũ mềm mại xẹt qua trái tim băng giá của anh, khiến toàn thân anh mềm yếu.
Anh chính là một con dã thú kế cận phát tác, đột nhiên bị cô dùng sức hôn, lông mao dựng ngược đều hạ xuống.
Hạ Tịch Quán hôn một hôi, phát hiện anh không có đáp lại, chỉ mình cô cố gắng.
Cô mở mắt ra nhìn anh, chỉ thấy anh căn bản cũng không nhắm mắt, cứ như vậy từ trên cao nhìn cô hôn.
Hạ Tịch Quán không khỏi có chút xấu hổ, cô buông anh ra muốn tụt xuống phía dưới: “Không hôn thì thôi.”
Lúc này thất lưng đột nhiên căng chặt, bàn tay to của Lục Hàn Đình dùng sức bóp cô, cầm có cô trong lòng mình: “Hạ Tịch Quán, ba năm không gặp, cô chỉ có chút khả năng này?”
*.. Lục Hàn Đình, anh lại nói âm dương quái khí như thế tôi liền cắn anh.” Hạ Tịch Quán nhào qua, cắn một cái về phía ngực của anh.
Yết hầu Lục Hàn Đình lăn lộn, sau đó đẩy cô ấn trên vách tường, cúi đầu hôn cô.
Lục Hàn Đình không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn cô, anh nhìn hai gò má cô bị anh hôn nhiễm đỏ, hàng mi nhỏ dài rung động, đôi mắt trong vắt của cô tràn ra vài phần mê ly, thân thể nhỏ nhắn mềm mại dưới bàn tay anh mềm nhũn thành vũng nước.
Từ khi gặp nhau tới nay, anh đụng vào cô, cô liền cứng ngắc như đá, nhưng lúc này toàn thân cô đều mềm nhũn.
Lục Hàn Đình nhắm nghiền hai mắt, càng sâu hơn nụ hôn cướp đoạt này.
Phản ứng bây giờ của Hạ Tịch Quán không phải giả, bởi vì, cô đã uống thuốc.
Vừa rồi cô nói dối, viên thuốc trắng kia không phải thuốc tránh thai, mà là thuốc thúc tình.
Hiện tại cô không hề muốn cùng Lục Hàn Đình thân thiết, nhưng Lục Hàn Đình không chịu buông tha cô, cho nên cô chỉ đành uồng loại thuốc này.
Lúc này cô xuống liều có hơi mạnh, hiện tại toàn thân đều giống như bốc cháy, bàn tay nhỏ dời xuống, cô nóng nảy tháo vạt áo ngủ bên hông anh.
Nhưng càng sốt ruột càng loạn, cô làm thế nào cũng không cởi áo xuống được.
Lục Hàn Đình nhìn bộ dáng cô gấp gáp, khuôn mặt nhỏ đo đỏ nóng bừng, cái trán xinh đẹp rịn ra một tầng mồ hôi trong suốt, tràn đầy khát vọng với anh.
Lục Hàn Đình cong môi mỏng, khàn khàn cười nói: “Chậm một chút, cô gấp cái gì? “
Hạ Tịch Quán không cởi được áo cũng sắp khóc, cô hôn loạn trên khuôn mặt tuần tú của anh, mềm giọng nói: “Lục Hàn Đình, muốn tôi!”
Không biết đã qua bao lâu, Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán từ trong phòng tắm ra, đặt trên giường lớn mềm mại.
Hạ Tịch Quán từ từ nhắm hai mắt, cô hiện tại không chút nào muốn di chuyền, khí lực toàn thân đều đã tiêu hao hết, cô muốn động đậy ngón tay một chút cũng không thẻ.
Lục Thần Dịch ngủ ở bên trong, vẫn còn trong mộng đẹp ngọt ngào.
Hạ Tịch Quán chậm rãi sát qua, muốn ôm Bịch Sữa Nhỏ ngủ.
Nhưng một giây kế tiếp một cánh tay có lực thò qua, bóp chặt vòng eo yêu kiều, trực tiếp ôm cô, Hạ Tịch Quán tựa vào lồng ngực rộng lớn ấm áp.
Lục Hàn Đình ôm cô.
Hạ Tịch Quán cựa quậy: “Tôi muốn ngủ với Dịch Dịch.”
“Không cho phép.” Lục Hàn Đình cà cà chiếc hàm kiên nghị trên trán cô: “Cô chỉ có thể ngủ với tôi.”
Người đàn ông này thật đúng là… cường thế bá đạo!
Anh không cho phép cô tắm cho Dịch Dịch, cũng không cho phép cô ngủ với Dịch Dịch!
Hạ Tịch Quán làm sao đột nhiên có một cảm giác anh đến giấm chua của con trai cũng muốn ăn, đúng là một vò giấm lớn mà!
Hiện tại Hạ Tịch Quán ngủ ở giữa, bên trong là Dịch Dịch, bên ngoài là Lục Hàn Đình, hình ảnh ám áp mà mềm mại.
Hạ Tịch Quán không cử động nữa, cô chôn khuôn mặt nhỏ nanh nơi buồng tim Lục Hàn Đình, nghe nhịp đập trái tim anh mạnh di chuyển, cô cảm thấy cả trái tim an bình trở lại.
Trên thế giới này có một loại đàn ông như Lục Hàn Đình cái này người, bạn đỗ vào lòng anh, thanh âm xôn xao.
bên ngoài bỗng chợt biến mát.
Hạ Tịch Quán giơ tay lên, ngón tay trắng xinh bò vào từ vạt áo ngủ, rơi vào nơi trái tim anh.
Ba năm trước đây một đao kia cô đâm vào, để lại vét sẹo rất sâu.
Ngón tay Hạ Tịch Quán dịu dàng vuốt ve vết sẹo kia, sau đó cô nâng cơ thể mệt mỏi, môi rơi vào trên vét sẹo kia.
Từng chút từng chút một hôn lên đao sẹo của anh.
Lục Hàn Đình nằm trên giường, một tay nhẹ nhàng ôm cô trong lòng mình, anh nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, cảm giác bờ môi mềm mại ấy tại trằn trọc, dịu dàng đau lòng mà lưu luyến trên vết sẹo anh, đuôi mắt hẹp dài của anh nhanh chóng dâng lên màu đỏ tươi, bàn tay xuyên vào mái tóc dài của cô, khàn khàn cười nhẹ nói: “Còn chưa đủ?”